Editor: Thanh Vũ
Thôn trang!
Đường Đồng Du sâu thẳm vắng vẻ, phanh một trận rung trời động tiếng vang,
giống như bầu trời một trận sấm rền, dọa mọi người một trận sợ hãi nhảy lên!!
Số lượng phi cơ trực thăng tức khắc xoay tròn, bay tới con đường cái yên tĩnh
phía trước, vừa bay tới vừa tiếp thu tin tức phía trước, nói vài dặm phía
trước có hơn mười chiếc xe không rõ đang lái tới, đang thẩm tra đối chiếu thân
phận, xác nhận có hay không thông qua!! Hai người Đỗ Uy cùng Khương Vĩ ngồi ở
trên máy bay trực thăng, vừa đeo tai nghe tiếp thu tin tức, vừa trượt đương
vị, máy bay xoay tròn rất nhanh bay về phía đoàn xe————
Một đoàn xe màu đen chỉnh tề như quân đội, nhanh chóng theo trung lộ Đồng Du,
rẽ hướng trái trực tiếp chạy vào phạm vi Chu gia, chạy về phía con đường thật
dài màu xanh đậm được nho quấn quanh, dẫn đầu là chiếc xe màu bạc Rolls-Royce
“Tiểu thiên sứ” lóe ra ánh sáng kim loại tôn quý ———
Bốn người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt cùng Lãnh Mặc Hàn, nhao nhao
cùng Chu Trường Dũng và những ánh mắt hiếu kỳ của người trong thôn, nhanh
chóng đi về phía những chiếc xe đang dừng, mặt bộc lộ biểu tình tôn kính cùng
khẩn trương!!
Số lượng xe Merceder màu đen, nhao nhao thắng gấp ở trước cây long nhãn, bên
trong đi ra hơn mười người vóc dáng cao lớn, mâu quang lợi hại, vệ sĩ biểu
tình nghiêm cẩn, nhao nhao trầm mặc rất nhanh nhìn khắp nơi xung quanh, mới
tức khắc đi lên phía trước, mở cửa xe Rolls-Royce, thập phần tôn kính gọi:
“Tổng giám đốc!”
Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng cùng thuần
ngân khâm hoa, khí thế tràn đầy đi xuống xe, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng lợi
hại mà phẫn nộ, khuôn mặt nghiêm nghị, lúc nhìn ngang qua mọi người, giống như
một bộ áp bách phong phạm của đế vương với mọi người, trước ba cúc áo bạch kim
tỏa ra ánh sáng, chiết xạ ra tia sáng chói mắt, anh hiện ra thân phận tôn quý
khí khái siêu nhiên!! Chỉ thấy anh vừa chỉnh lại âu phục, vừa ngẩng đầu, kìm
nén lửa giận, hí sâu mắt thần, cắn răng nhìn về phía mấy súc sinh trước mặt!!!
Mấy người Lâm Sở Nhai sợ đến đảm có chút lạnh, nhao nhao cúi đầu, tôn kính
gọi: “Tổng giám đốc”
“Phanh ——————” Tưởng Thiên Lỗi tự mình vươn tay, đóng cửa xe động rung trời!
Tức giận đến phổi đều phải nổ, hai tròng mắt lóe ra lửa giận kịch liệt, bước
nhanh về phía mấy súc sinh trước mặt, đưa mắt nhìn trái nhìn phải, lúc này mới
đem theo lửa giận từ đêm qua đến sáng nay cùng nhau toàn bộ bộc phát ra, nóng
mắt mắng thẳng: “Trước không nói mấy súc sinh các người từ khách sạn Á Châu
tới, khiến cho từ trên xuống dưới gà bay chó sủa!! Đối với các người bình
thườnghành động cuồng vọng, tôi đều mở một con mắt, nhắm một con mắt! Nhưng
các người tự cho là có tổng giám đốc Trang, tôi sẽ không thu thập được các
người?”
Trận hỏa khí này, xông thẳng đến, bốn người bọn Tô Lạc Hành cùng Lãnh Mặc Hàn,
một tiếng cũng không dám hừ, đều khẩn trương căng thẳng cúi đầu!
Chu Trường Dũng chính là người đứng đầu ở đó, và trên dưới người trong thôn,
cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! Đều nhao nhao đoán xem người
đàn ông khí thế bàng bạc này là ai? Khí thế của người này tuyệt đối không thua
Trang Hạo Nhiên, nhanh hơn Trang Hạo Nhiên hơn mấy phần lãnh liễm cảm giác
khẩn trương! Trương Hoa lúc này, mới từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Tưởng Thiên
Lỗi, mới thực sự kinh ngạc!
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn trái nhìn phải mấy súc sinh trước mặt, trầm thở gấp
lồng ngực muốn bạo tạc khí tức, lại nghiến răng nghiến lợi mắng: “Bình thường
Tổng giám đốc Trang điên! Các người cùng nhau điên đều không nói!! Nhưng bây
giờ là lúc nào? Còn không biết nặng nhẹ làm loạn!! Toàn bộ khách sạn Á Châu từ
trên xuống dưới vì trận thi đấu lớn phục vụ rượu, bận đến người ngã ngựa đổ,
ký giả toàn thế giới tụ tập càng ngày càng nhiều, thời gian chính là dư – luận
đáng sợ nhất, mấy người súc sinh các ngươi tùy ý để tổng giám đốc chạy đến chỗ
này đến làm loạn, cũng không biết nhắc nhở một chút!! Nếu như thật có thể xưng
huynh gọi đệ, cậu ta gây ra họa, mấy người súc sinh các người có cái năng lực
gì để đảm đương?”
Tức giận đến hỏa khí ngút trời!!
Mấy người Lâm Sở Nhai nghe, cùng nhau trầm mặc cúi đầu, khẩn trương cơ hồ hít
thở không thông.
“Hai ngày liên tiếp!! Giám đốc điều hành Hoàn Á không thấy một người!! Đều hỏa
thiêu chân mày!” Tưởng Thiên Lỗi lại một trận phẫn hận mắng xong, nhìn mấy
người Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng, Tiêu Đồng từ trong lý khẩn trương đi ra, anh
giống như một trận gió thu cuốn hết lá vàng cùng nhau mắng: “Hai người các
ngươi dù cho không có cơ hội tham gia trận thi đấu, nhưng đều là quản lý được
xem như là người chủ yếu xử lý trận thi đấu!! Còn là hảo bằng hữu của Khả
Hinh!! Gặp việc này, cũng không nên tùy ý cùng cô ấy thả lỏng chính mình như
vậy!! Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, hối hận còn kịp? Còn tưởng rằng khách sạn
đem các người bồi dưỡng được mấy phần thành thục, hiện tại xem ra, mỗi người
đều là chưa đủ cảm tính, lý tính có thừa!!”
Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng nghe lời này, mặt lập tức đỏ lên!!
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn mấy người các cô, quả thực là không muốn lại
lãng phí miệng lưỡi, trực tiếp quay mặt sang, nhìn về phía mấy súc sinh trước
mặt, nắm chặt nắm tay, cấp tốc hỏi; “Trang Hạo Nhiên đâu?”
Mấy người Lâm Sở Nhai hai mắt chợt lóe, không dám lên tiếng, cũng không có ý
định lên tiếng, chỉ có Lãnh Mặc Hàn thấy tình thế nghiêm trọng, tức khắc nói;
“Lão đại và Khả Hinh… Còn đang ở biệt viện nước nóng nghỉ ngơi…”
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay âm thanh tác vang tác tác, quả nhiên không ngoài
dự liệu, anh gấp đến độ nghe thấy thân thể mình tức giận đến thanh âm bạo tạc
mạch máu, anh lập tức khân trương nóng mắt sốt ruột nhìn về phía mấy tên súc
sinh này, nói: “Hiện tại chủ tịch Tưởng, chủ tịch Trang, kể cả chủ tịch hiệp
hội rượu đỏ cùng các thành viên, đang trên đường tới nho viên!! Các người hiện
tại nói cho tôi biết, hai người bọn họ bây giờ còn sống chung một chỗ!! Xem ra
thực sự là muốn làm uyên ương bỏ mạng!!!”
“A?” Mấy người Lâm Sở Nhai đồng thời la hoảng lên!!
“Còn đứng ở đây làm cái gì, dẫn đường ——————” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai
lời, cũng đã tức giận, trong nháy mắt xoay người, trên mặt phẫn nộ nhanh chóng
đi về phía trong thôn!!!
Chu Trường Dũng lúc này, có vẻ mấy phần kinh ngạc, lấy thân phận là trưởng
thôn, cất bước đi đến, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hơi trầm giọng nghi ngờ hỏi:
“Ách… Con rể, vị này chính là…”
Tưởng Thiên Lỗi tức khắc dừng bước lại, vẫn như cũ hai tròng mắt lợi hại dừng
ở trước khuôn mặt hơi hiển thô tục, thập phần không khách khí nghi hoặc thân
phận của ông, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn!!
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, liếc mắt nhìn Chu Trường Dũng một cái, tức khắc
hướng Tưởng Thiên Lỗi tôn kính giới thiệu: “Tổng giám đốc! Vị này chính là có
nho viên Chu Trường Dũng tiên sinh! Bác Chu, vị này chính là một vị Tổng giám
đốc khác của Hoàn Cầu chúng cháu, Tổng giám đốc Tưởng!”
Tưởng Thiên Lỗi lúc này sắc mặt mới hơi chậm lại, hai tròng mắt chợt lóe, nhìn
về phía Chu Trường Dũng thân nghiễm nghiễm khí thế, cảm giác ông xác thực phối
đương tham nhung đại vương, anh tức khắc hiện ra mấy phần tôn kính, nói với
Chu Trường Dũng: “Chu tiên sinh! Xin lỗi quấy rầy ngài. Nghe nói cấp dưới của
Tập đoàn chúng cháu đã đến tới nơi này du ngoạn ba ngày, cảm tạ ngài thịnh
tình chiêu đãi! Ngài là nhân vật hiển hách, đều nguyện ý đem đồ quý đối hiếm
chiêu đãi bọn họ, thực sự là vinh hạnh.”
“Khách khí!” Chu Trường Dũng tươi cười.
Tưởng Thiên Lỗi lại bộc lộ được mấy phần kính trọng, nhưng vẫn là một chút
cũng không nể mặt, nói: “Chỉ là ngày khác, giả như mấy súc sinh này còn dám
tới quấy rầy Chu tiên sinh ngài thanh tĩnh, ngài liền đem bọn họ ném ra ngoài
đi!! Đỡ phải mất mặt xấu hổ!”
Tô Lạc Hành mấy người tức khắc lại ngại mất thể diện cúi đầu!!
Chu Trường Dũng có vẻ mấy phần bật cười.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt nắm tay, mặt có mấy phần thần tình khẩn cấp, nhanh
chóng nói; “Xin lỗi, Chu tiên sinh!! Bởi vì tập đoàn của cháu có chuyện trọng
yếu, cho nên phải đến trước một bước, tìm Tổng giám đốc Trang thương lượng một
chút đại sự, ngày khác sẽ tới bái kiến Chu tiên sinh, thỉnh giáo ngài lối buôn
bán!”
“Tốt tốt tốt!! Mau đi đi! Tôi cũng biết sự tình thật gấp!!” Chu Trường Dũng
nghe lời này, chỉ đành cười cười nói nói.
Tưởng Thiên Lỗi đa tạ gật gật đầu, mắt nhìn mấy người Lâm Sở Nhai một chút,
trước một bước xoay người đi về phía trong thôn, Tô Lạc Hoành vội vàng dẫn
đường, dọc theo đường mòn trong núi sâu thẳm, đi về phía ôn tuyền sơn trang,
Lãnh Mặc Hàn nhìn Tưởng Thiên Lỗi khí thế hừng hực dẫn người từ từ đi xa, anh
tức khắc xoay người, đến bên người Tiêu Đồng nói: “Lần này hai chủ tịch cùng
đi, tôi dự đoán kể cả thị trưởng cũng sẽ theo đến, để tránh có biến, cô vội
vàng đi trước nói với Đỗ Uy cùng Khương Vĩ!! Phải tận lực kéo dài thời gian!”
Tiêu Đồng tức khắc gật đầu, lại vẫn có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn Lãnh Mặc
Hàn, nói: “Nếu như lão đại bị phát hiện, không phải xong đời?”
“Sẽ không!!” Lãnh Mặc Hàn hơi xoay người, dừng ở phía trước nho viên, nói;
“Đừng suy nghĩ chuyện chưa phát sinh!”
**
Biệt viện suối nước nóng, vẫn như cũ sương mù quanh quẩn, trên tảng đá hoa
lựu, một mảnh phấn hồng, có chút mộng mộng ảo huyễn triệt đầy trong ao, vậy
động tình dập dờn…
Mỗi gian phòng, mặt hướng cửa suối nước nóng, hơi triển khai, có thể nhìn thấy
rõ ràng sâu bên trong thân ảnh nhẹ nhàng màu xanh, áo màu trắng cùng với quần
short màu đen, tùy ý rơi vào thủy tinh trên sàn nhà, đồ lót ren màu xanh đậm,
cũng xấu hổ ở trong trang phục, bình rượu đỏ lộc nhảy sơn 1990, nằm ở ấm ngọc
bên giường, sáng nay miệng bình nhỏ xuống một điểm tích dịch cuối cùng, đêm
qua giống như chất lỏng ngọt ngào, làm người ta kích động cùng sôi trào…
Di động màu đen chấn động thanh âm, lại lần nữa vang lên.
Thân thể Đường Khả Hinh, khoác áo choàng tơ tằm màu xanh đậm, quyển núp ở mềm
mại trên giường, cuối cùng nặng nề từ trong giấc ngủ tỉnh lại, khi cô hơi mở
đôi mắt nhập nhèm mộng ảo, nhìn thấy trước mắt lại là một trận trắng xóa, lòng
của cô bỗng nhiên nhảy, toàn bộ thế giới dường như ngã vào đáy cốc, trong nháy
mắt tay nắm chặt đệm giường màu xanh, khẩn trương cùng trầm thở dốc ngồi dậy,
tùy ý đen nhánh tóc đen trận trận chảy xuống, cô lại nhanh chóng nhắm mắt lại,
cúi đầu xuống ép buộc chính mình phải bình tĩnh!!
Dần dần, cô cảm giác được trận trận gió nhẹ nhàng, nhẹ phe phẩy khuôn mặt của
chính mình… Cô tiếp tục cúi đầu xuống, tay nhéo chặt đệm giường tơ tằm màu
xanh, đè nén cảm xúc dao động, làm cho mình tỉnh táo lại, chậm rãi, chậm rãi,
cô lại mở ra đôi mắt đẹp mộng ảo, tức khắc tiếp xúc đến trước mặt màu xanh đậm
gần như mành sa trong suốt, còn có cách mành sa, rõ ràng nhìn thấy các màu sắc
bày biện trong phòng, cô lúc này mới trọng trọng thở hổn hển, mặt hơi bộc lộ
điểm thả lỏng cùng ôn nhu tươi cười, lại vô ý thức cảm giác được xung quanh
gian phòng một trận không, cô hơi giật mình, dường như đêm qua chưa từng xảy
ra một cuộc kích động triền miên sôi trào, chỉ là một giấc mộng, cô lại tức
khắc ngẩng đầu, nhìn trong phòng vắng vẻ, trong lòng có chút khẩn trương nghĩ:
“Trang Hạo Nhiên đâu? Anh ấy đã đi đâu rồi?”
1151-xin-loi-anh-yeu-em/2010975.html
1151-xin-loi-anh-yeu-em/2010975.html