Editor: Hoàng Thủy
Mười giờ sáng, ánh nắng nóng bức chiếu xuống, cỏ lau dường như vàng hơn, lay
động thập phần động tình.
Lãnh Mặc Hàn hướng một con đường ngô đồng khác quay lại Chu gia nhưng vẫn luôn
chìm đắm trong cảm giác ly biệt với Tiểu Nhu. Khi anh một mình đứng ở giữa
đường, nhìn về dãy núi xanh xa thẳm tầng tầng lớp lớp phía trước giống như hợp
thành tưởng niệm thật sâu đối cô. Anh kiên nghị mà trầm lạnh đón từng cơn gió
ấm ấp trong lành, nhớ tới Tiểu Nhu ở trên xe, hướng anh vừa khóc phất tay vừa
nói em yêu anh, không khỏi… Anh lắc đầu cười nhỏ…
Tâm dường như dâng lên từng điểm ngọt ngào, loại cảm giác này thật quá kỳ
diệu.
Lãnh Mặc Hàn anh cũng vì loại cảm giác này có chút ngượng ngùng cúi đầu cười
mỉm rồi lại nặng nề thở dài, tiếp tục dọc theo còn đường ngô đồng đi về phía
trước, vừa đi vừa nghĩ tới Tiểu Nhu…
Toàn bộ thế giới như hoàn toàn yên tĩnh, dãy núi xa xa, đồng ruộng mênh mông
vô bờ, dường như trừ cơn gió trong lành chỉ có thân ảnh màu đen kia từ từ đi
xa…
Đúng lúc này…
Xa xa giữa con đường ngô đồng gập ghềnh truyền đến thanh âm cơ hồ của một đoàn
xe đang cuồn cuộn hướng bên này đi tới ———
Lãnh Mặc Hàn luôn luôn có tính cảnh giác cao, anh nghe tiếng vang này khuôn
mặt liền căng thẳng dừng lại từng bước lùi về ven đường, cho đến khi đứng ở
sát ven đường thì vô ý thức đưa lưng về phía trước nhưng vẫn cảm nhận được
phương hướng đoàn xe, cảm giác được đoàn xe kia cuồn cuộn sắp tới, hắn cúi đầu
nghiêng mặt, chỉ chừa một điểm góc độ nhằm xem chừng tình huống ven đường…
Không lâu sau!!
Quả nhiên hơn mười cỗ xe con màu đen chạy nhanh tới, cuồn cuộn hướng bên này
như quân đội lái tới, dẫn đầu chính là cỗ Rolls-Royce màu đen kia, tiểu thiên
sứ màu bạch kim dưới ánh mặt trời lấp lánh, chiết xạ ra ánh sáng lợi hại!!
Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở sau xe, hơi nghiêng mặt tươi cười, trò chuyện với Chủ
tịch Hiệp hội rượu vang “Nghe nói địa phương cách khách sạn của chúng ta không
xa có phong thổ cực giống vùng Bordeaux, tôi đã hết sức kinh ngạc lại không
nghĩ đến chủ tịch tiên sinh tin tức linh thông như vậy. Thật bội phục, bội
phục!”
Chủ tịch Hiệp hội rượu vang ngồi cạnh Tưởng Vĩ Quốc cũng tươi cười, dùng giọng
điệu có chút nhiệt tình, nói: “Người Pháp chúng tôi luôn luôn si mê rượu
Bordeaux, càng vì có được mảnh đất thần kỳ kia mà cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Bởi vì đó là lễ vật thượng đế ban tặng cho chúng tôi! Tự chúng tôi đều cho
rằng trên thế giới này không có khả năng tồn tại địa phương nào có được phong
thổ như Bordeaux, cũng sẽ không thể phục chế. Nhưng trong thời gian chúng tôi
đến đây lại nghe nói có một mảnh đất như thế, tự nhiên cảm thấy hết sức thần
kỳ và kinh ngạc!! Nếu như thật sự tồn tại mảnh đất này tại Trung Quốc thì giới
nho nghiệp nhất định sẽ xảy ra biến hóa lật trời!”
Tưởng Vĩ Quốc nghe lời này thì hơi cười, khẽ nâng mí mắt, liếc về phía Trang
Tĩnh Vũ vẫn đang ngồi trầm mặc, ông ta từ lúc tới đến nay vẫn trầm mặc như vậy
giống như có tâm sự nặng nề. Tưởng Vĩ Quốc liền tỏ vẻ không vui, trầm giọng
gọi: “Tĩnh Vũ”
Trang Tĩnh Vũ vẫn như cũ ngồi cạnh cửa sổ xe, đôi mắt xoay vòng mấy phần khẩn
trương, nhớ tới sáng nay mới vừa trở lại khách sạn sau khi chơi cờ cùng Giai
Giai thì nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc đang đi cùng đám thành viên Hiệp hội rượu
vang, bao gồm Vitas, Laurence, còn có George phu nhân đông đảo mọi người đi ra
khỏi khách sạn đang muốn đi đến chủ nho giàu có họ Chu, ông còn chưa kịp hỏi
phát sinh chuyện gì thì đã bị Tưởng Vĩ Quốc kêu cùng lên xe, chuẩn bị xuất
phát.
“Tĩnh Vũ!!!” Thanh âm hơi cao bên trong buồng xe vang lên!
Bí thư trưởng thoáng cái nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ.
“Uh!” Trang Tĩnh Vũ lúc này mới hơi cười, vươn tay nhẹ chỉnh âu phục, nhìn về
phía Tưởng Vĩ Quốc.
“Nghĩ cái gì mà bộ dáng như vậy!?” Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ
nhàn nhạt hỏi.
“Ah…” Trang Tĩnh Vũ tức khắc mặt bộc lộ mấy phần xin lỗi, lại giả vờ nhẹ
nhõm cười, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cùng Chủ tịch Hiệp hội giải thích “Tôi
kỳ thực… Không quá tin quốc nội chúng ta có mảnh đất có phong thổ như vùng
Bordeaux bởi vì đây căn bản không phù hợp logic vỏ trái đất. Mặc dù Trung quốc
chúng ta đất rộng của nhiều, đặc sắc gì đó không thiếu nhưng Bordeaux đúng là
địa phương mê người mà thần bí. Không có khả năng phục chế.”
Chủ tịch Hiệp hội rượu vang nghe lời này, mỉm cười.
Tưởng Vĩ Quốc cũng từ chối cho ý kiến, cuộc đời của ông chưa từng có không có
khả năng, chỉ thấy ông bộc lộ thái độ “Có thể phục chế hay không đi tới đó
nhìn sẽ biết!!”
Đoàn xe hàng hàng chạy qua khiến con đường ngô đồng trở nên bụi bặm!
Lãnh Mặc Hàn đợi đoàn xe chạy xa lúc này mới ngẩng đầu nhìn về đoàn xe hơn
mười chiếc phía trước, tập trung nhìn kỹ bảng số xe kia, tuy không phát hiện
khác thường nhưng lại vẫn như cũ cảm giác có chút không ổn. Đôi mắt hắn xoay
vòng, tay nắm thành quyền muốn gọi điện thoại nhờ đám người Đỗ Uy cẩn thận
kiểm tra đối một chút nhưng bởi vì từ khi tới đây, đám người Đỗ Uy đã vì an
toàn của Đường Khả Hinh mà khởi động vệ tinh quấy nhiễu hệ thống cho nên trừ
phi có dãy số đặc biệt của Đường Khả Hinh nếu không các thiết bị thông tin di
động toàn bộ đều là số không!
Nghĩ tới đây!!
Lãnh Mặc Hàn lập tức bước nhanh hơn nhanh chóng rẽ vào đường nhỏ đi về hướng
Chu gia! Muốn tới đó để kiểm tra một chút!
Lúc này là giữa trưa, trong thôn rất nhiều tiểu hài tử nhao nhao chạy ra đùa
nghịch, thậm chí theo ba mẹ cùng đi đến Chu gia làm tán công (giống như công
nhân thời vụ) trong vườn nho. Nhưng có một tiểu nam hài vừa mới cao hứng bừng
bừng muốn chạy trốn qua đường hầm tiến vào nho viên thì nghe thấy tiếng chuông
điện thoại di động dị thường dễ nghe. Đôi mắt hắn mở to chợt sáng ngời, xoay
người rất tò mò nhìn khắp nơi xung quanh tìm kiếm nơi tiếng chuông từ đó
truyền ra…
Nhìn trái nhìn phải!!
Tiểu nam hài cư nhiên phát hiện chuông điện thoại di động là từ phía dưới một
mô đất nhỏ truyền ra, phía trên mô đất còn cắm một cây gậy gỗ. Hắn liền rất tò
mò chạy tới, ngồi xổm xuống vươn hai tay đào đào thì thấy được một cái điện
thoại di động. Tiểu nam hài ánh mắt sáng ngời, rất vui vẻ tức khắc cầm lấy di
động, phất tay kêu to “Mẹ!! Con đào được một cái điện thoại di động!!”
Lúc này, một vị phụ nhân đứng dưới giàn nho đang dùng túi nhỏ trong suốt bọc
lấy từng chùm nho no đủ, nghe thấy con trai gọi bà liền xoay người, nhìn về
phía con trai tay cầm một chiếc di động màu đen vui vẻ hướng bà phất tay, bà
lập tức nói: “Di động này đào được từ đất Chu gia con nhanh nhanh trả lại Chu
gia gia đi!”
“Dạ dạ dạ!!” Tiểu nam hài vừa nghe lời này liền cũng nhu thuận cầm di động như
chú khỉ nhỏ chạy nhảy về phía Chu gia!!
Lúc này!!
Lãnh Mặc Hàn đã quay trở lại tiền viện Chu gia, nhìn thấy đám người Lâm Sở
Nhai và Tô Lạc Hành biết chuyện anh và Tiểu Nhu thì cực kỳ vui vẻ, nhất là Chu
Trường Dũng, càng cười ha ha, vô cùng đắc ý hài lòng vỗ vai con rể, hết sức
cao hứng nói: “Ta nói!! Con gái của ta là đứa nhỏ phúc khí! Hai người các con
chính là có duyên phận!! Mặc Hàn con sau này có thời gian nhất định phải
thường đến! Chúng ta uống rượu với nhau!”
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên cũng mỉm cười tôn tôn kính kính gật đầu nói: “Bác
Chu xin bác yên tâm. Tiểu Nhu cho dù có đi Pháp con cũng sẽ an bài người tốt
qua bên đó bảo hộ cùng chiếu cố cho em ấy. Tương lai con cũng sẽ thường xuyên
đến thăm bác cùng bác gái, còn có chị gái, anh rể.”
Lời này vừa ra, Lâm Phượng Kiều, Chu Tiểu Tình, còn có đám người Trương Hoa,
tất cả đều nhao nhao vui sướng cười rộ lên.
“Ha ha ha ha ha…” Chu Trường Dũng càng cười đến toe toét, lại vươn tay kéo
vai Lãnh Mặc Hàn, nói: “Tốt!! Tốt!! Con sau này nhất định phải thường đến!! Từ
nay về sau con chính là con rể Chu Trường Dũng ta!! Tất cả của ta, hết thảy
tất cả đều tùy con dùng! Tự nhiên dùng!”
“Bác khách khí rồi…” Lãnh Mặc Hàn chỉ nhàn nhạt cười: “Bác có thể gả Tiểu
Nhu cho con chính là phúc khí lớn nhất trong cuộc đời con! Tiểu Nhu để lại khế
đất con nơi này trả lại cho bác.”
“Chuyện khế đất chúng ta bàn lại sau!” Chu Trường Dũng lại kéo vai Lãnh Mặc
Hàn, lập tức cảm xúc dâng trào, nhìn về phía thôn dân đang nhiệt liệt chạy
đến, nhất thời hài lòng vỗ bộ ngực kêu to: “Hôm nay Chu gia tôi rất vui vẻ!!
Con gái tôi mặc dù xuất ngoại thế nhưng lại tìm được một người con rể hết sức
hài lòng cho tôi!! Đây là hỉ sự!! Thiên đại hỉ sự! Để ăn mừng hỉ sự này! Chu
gia tôi bày tiệc mời thôn ba ngày ba đêm!! Đem tất cả những thứ tốt nhất toàn
bộ dùng để chiêu đãi mọi người!! Trương Hoa, chuẩn bị bàn!!”
“Được ạ!” Trương Hoa tức khắc tươi cười đi chuẩn bị!
Lãnh Mặc Hàn vừa mới muốn ngăn cản Chu Trường Dũng lập tức bị mấy người Tô Lạc
Hành và Lâm Sở Nhai thoáng cái nhào tới trên người, kéo bờ vai của anh, hài
lòng cười to: “Tiểu tử cậu!! Thật vô dụng! Đuổi theo người ta lại con để cho
người ta chạy!!”
“Thật đúng là a!!” Tào Anh Kiệt cũng thoáng cái nhào tới trước mặt Lãnh Mặc
Hàn, vươn tay kẹp chặt cổ anh khiến anh hít thở không thông mới cười rộ lên
nói: “Con rể Chu!! Nửa người dưới cậu không được dùng có phải rất ủy khuất hay
không a?”
“Đi đi!” Lãnh Mặc Hàn bị bọn họ làm cho không thở nổi nhanh chóng thoát khỏi
tay bọn họ!
“Lúc cậu vừa chạy đi thật là khẩn trương chết tôi! Tôi rất sợ cậu tìm không
được a!” Tô Lạc Hoành lại nhào tới trước mặt anh, kẹp cổ, lại muốn đùa anh!!
Lúc này, viện tiền Chu gia đã vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người tới chúc mừng
Chu Trường Dũng, Lâm Phượng Kiều càng là mừng rỡ không khép miệng chào hỏi
khách khứa, Trương Hoa thậm chí nghe theo cha vợ phân phó gọi điện thoại thông
báo cho họ hàng Chu gia đến uống rượu. Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng của
một tiểu nam hài cầm di động chạy tới, kêu to: “Chu gia!! Chu gia!! Chúng cháu
đào được di động trên đất của bác!”
Lời này vừa ra!!
Mọi người nhao nhao kỳ quái nhìn phía trước, mấy người Lãnh Mặc Hàn cũng xoay
người liền phát hiện tiểu nam hài tay cầm di động kia chính là di động của
Trang Hạo Nhiên ngày đó chôn dưới đất!!
“Đây là di động của ai?” Chu Trường Dũng kỳ quái nhìn về phía di động màu đen,
hỏi.
“Tổng tài chúng tôi!” Lãnh Mặc Hàn lập tức cảm thấy không ổn, nhanh chóng đi
tới cầm di động lên, vừa nhìn liền thấy cuộc gọi của Tưởng Thiên Lỗi, anh lập
tức ấn phím nhận cuộc gọi nghe: “Alo? Tưởng tổng tài?”
Một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc như mũi tên lao về phía trước ————
Tưởng Thiên Lỗi cầm di động hai mắt chợt lóe, rốt cuộc có người nghe điện
thoại nhưng anh lại nghe được thanh âm của Lãnh Mặc Hàn, mặt tức khắc lửa giận
ngút trời mang theo khí thế tổng tài chưa từng có phẫn nộ kêu to: “Tập đoàn
Hoàn Á hơn một trăm hai mươi vạn công nhân!! Một tổng tài, bốn phó tổng tài!!
Cư nhiên vào lúc nguy cấp một cũng không thấy mặt!! Thuê các cậu có ích lợi
gì?”
1150-khong-dung-duoc/2010974.html
1150-khong-dung-duoc/2010974.html