Editor: Ngày Đẹp Tươi
Thật là tốt quá!!
Mọi người nhìn thấy Đường Khả Hinh khôi phục ý thức, đều nhao nhao vui mừng
nhảy nhót đầy hứng khởi, Trang Hạo Nhiên lại vẫn không thể tin nôi vươn hai
tay, nâng mặt cô gái này, kích động nhìn về phía cô hai trong mắt đẫm lệ, tràn
đầy thâm tình mật ý, thậm chí lúc nhìn đối phương, hai mắt cô còn lộ ra cái
nhìn lưu luyến ăn ý, lúc này, anh mới cảm giác được vài phần chân thực, nhưng
vẫn vẻ mặt căng thẳng, khẩn trương hỏi lại một lần: “! Em xác định là nhìn
thấy, đúng không?”
Đường Khả Hinh nghe nói đến đây, đột nhiên run run đẫm lệ tươi cười, nhìn về
phía dáng vẻ kiềm nén kích động của người đàn ông trước mặt, cô lại lần nữa
khẳng định chắc chắn gật gật đầu, ôn nhu đau lòng nói: “Đúng vậy!! Em có thể
thấy anh! Em cực kỳ thấy rõ anh! Vị hôn phu của em! Anh mặc áo sơ mi trắng,
vẫn luôn đẹp trai như vậy!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trên mặt rốt cuộc run run vài phần cảm ơn cùng
kích động, thật sâu dừng ở cô gái trước mặt, kiềm chế tâm tình đã lâu, rốt
cuộc mới bộc lộ ra, nói không rõ được sự xúc động lúc này, là loại tư vị gì
trên thế gian, chỉ là toàn bộ cảm xúc chân thực nhất, dường như mạnh mẽ xông
thẳng về phía mình, anh thiếu chút nữa bị tâm tình vui sướng cuộn trào của giờ
khắc này bao phủ!!! Anh trong nháy mắt đem cô ôm vào lòng, đôi mắt hiện lên
vài phần đau lòng, lại dương mặt cười rộ lên, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào
khàn khàn nói: “Trời ạ!! Em biết không, một khắc khi em mù, anh tình nguyện
anh cũng mù, có lẽ như vậy, anh mới có thể biết em rốt cuộc đã trải qua cái
gì! Ví dụ như cảm giác do dự khi không thấy gì, hoặc là sự cô đơn tich mịch
khi không thấy! Chỉ cần anh nhớ tới, hai mắt em mù, lại phải một thân một mình
tham gia thi đấu, trái tim anh liền đau đến nói không nên lời! Phải kiên cường
như thế nào, mới có thể một thân một mình, cắn chặt rang mà đối mặt với tất
cả!?”
Tim Đường Khả Hinh đau xót, nước mắt lăn dài…
Trang Hạo Nhiên lại cúi người, hai tay kích động nâng khuôn mặt ủy khuất cùng
đẫm lệ kia của cô lên, lại vui mừng khôn xiết, cười nói; “Khả Hinh! Loại cảm
giác mất mà lại có này, thật là quá quý giá! Tương lai, anh sẽ quý trọng và
gìn giữ hơn nữa từng giây từng phút có thể cùng em nhìn nhau! Cám ơn em, vị
hôn thê của anh! Cám ơn em đã cắn răng kiên trì đi đến ngày hôm nay!!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng không khỏi mỉm cười, nhưng nước mắt lại ào
ào lăn xuống, dựa sát vào lồng ngực người đan foong này, phát hiện tất cả
những đau khổ mà trước đây phải chịu đựng, đều là đáng giá, đều là hạnh
phúc…
Trang Hạo Nhiên dường như nghe được ngôn ngữ trong lòng cô, hai tròng mắt lại
tràn đầy đau lòng, đem cô gái trước mặt ôm chặt hơn vào lòng!!
“Khả Hinh!!” Nhã Tuệ lúc này, cũng kích động đi lên phía trước, vừa khóc lại
cười nhìn về phía cặp mắt to nhanh nhạy của cô bé này, lưu chuyển đã có thần
hơn, liền cười rộ lên nói: “Em mau nói cho chị biết!! Hiện tại mắt nhìn thấy,
còn có cái gì khác không thoải mái? Hay đau nhức, hay không khỏe?”
Nhã Tuệ vẫn rất cẩn thận.
Trang Hạo Nhiên nghe, cũng vội vàng cúi xuống, cưng chiều nhìn về phía cô,
cũng đau lòng hỏi: “Đúng! Vừa mở mắt ra, khẳng định có chút không thoải mái!!
Mau nói cho anh biết, có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?”
“Đúng vậy! Khả Hinh! Thừa dịp bác Phúc ở đây, mau nói hai mắt của mình, còn có
chỗ nào không thoải mái?” Tiêu Đồng cũng liền vội vàng ngồi xích lên, nhìn về
phía Đường Khả Hinh, vui vẻ cười hỏi.
Đường Khả Hinh tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, hơi lưu chuyển hai tròng mắt ôn
nhu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, nhao nhao đứng cách đó không xa,
Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ vui sướng tươi cười ngay trước mắt, mọi thứ xung quanh,
cũng thập phần rõ ràng, thậm chí nhìn thấy ngoài sân Chu gia, trồng vài gốc
cây long nhãn, cô liền khẽ cười, vẫn rung động cùng sôi trào nói: “Hoàn hảo,
có thể thấy mọi thứ, nhưng mà mắt vẫn có chút đau.”
“Để ta xem…” Bác Phúc để mọi người hơi cách ra, đích thân ông lại đi lên
phía trước, vươn tay nhẹ đặt dưới mí mắt Đường Khả Hinh, quan sát đôi đồng tử
đẫm lệ của cô, liền buông ra, lại đưa tay nắm cổ tay cô lên, ngưng thần nín
thở bắt đầu bắt mạch…
Mọi người cũng theo ông bình thần tĩnh khí, yên lặng lại, khẩn trương nhìn.
Bác Phúc bắt mạch xong, mới gật gật đầu, nói: “Mắt khôi phục được không tệ,
đều là nhờ Bạch Bạch châm cứu tốt, nỗ lực hai lần của người này, sớm kích
thích máu độc nghịch lưu! Nếu không, theo ta dự đoán, hai mắt khôi phục thị
lực, ít nhất phải đến ngày mai!”
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh nghe lời này, đều thật sâu ngọt ngào nhìn
về phía đối phương.
“Hù chết chị đây rồi!” Lâm Bạch Bạch lại vào lúc này, bưng chén thuốc kia, cơ
hồ muốn khóc ngã ngồi dưới đất.
Mọi người một trận ồ cười rộ lên.
“Thế nhưng…” Bác Phúc lại vào lúc này, dưới sự vui mừng của mọi người, mặt
vẫn hiện ra một chút nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhắc nhở cô nói:
“Cặp mắt của cô mặc dù đã khôi phục thị lực, thế nhưng vì lúc đó độc dược phát
tác nghiêm trọng, cô không kịp trị liệu, rất có thể trong khoảng thời gian
ngắn, xuất hiện tình huống mù màu, điểm này cô phải chú ý!”
“Mù màu?” Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu, nhìn về
phía ông khẩn trương nói; “Ý của ngài là… Cháu bây giờ nhìn thấy màu sắc só
với trước đây có chút sai lệch sao?”
Trang Hạo Nhiên cũng mọi người nghe lời này, cũng có chút khẩn trương nhìn về
phía bác Phúc!!
Bác Phúc thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, thập phần khẳng định gật gật
đầu, nói: “Đúng vậy! Hơn nữa lúc nào có thể khôi phục, còn phụ thuộc vào thời
gian tôi châm cứu sắp tới! Ngắn thì có thể một ngày! Lâu là mấy tháng, cho đến
mấy năm cũng không chừng!”
“Vậy…” Đường Khả Hinh trong nháy mắt nhớ tới chính mình sắp sửa tham gia thi
đấu, trong lòng cô bỗng lạnh lẽo, lập tức nói không nên lời…
Nhã Tuệ bọn họ lúc này, cũng hơi khẩn trương nói: “Vòng thứ nhất là thi lý
luận Mà đợt thi đấu thứ hai, mới là chân chính bộc lộ bản lĩnh rượu nho của
địa phương! Lúc đó, nếu như mắt nhìn không rõ, sao có thể miêu tả rượu nho cho
tốt được? Hơn nữa rượu nho, thiếu một chút màu sắc, liền là tuyệt đối không
giống nhau!”
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt nheo lại, cũng nghĩ đến chuyện này!
Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong đám người, cũng nghĩ vấn đề này, liền đưa ra ý kiến
của mình, nói: “Hiện tại khi nào Khả Hinh xuất hiện tình trạng mù màu, chúng
ta vẫn không biết! Sáng nay, tôi còn tới nơi hôm qua cùng Tô Lạc Hoành dừng
xe, theo lời cậu ta nói, chuyển một rương rượu nho qua đây! Bên trong có đủ
loại rượu nho, chúng ta có thể kiểm tra hiện trường, lại nghĩ đối sách!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền cũng thật sâu gật gật đầu, nói; “Đây cũng
có thể xem là một cách!! Anh Kiệt cậu tức khắc lên xe Mặc Hàn lấy rượu nho!
Còn có ly chén lấy hết ra!”
“Được!!” Tào Anh Kiệt tức khắc bước nhanh quay người đi ra!
Lúc này, Chu Trường Dũng mới cười đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng giám
đốc Trang!! Thảo nào hôm qua uống xong vàng ngọc cả sảnh đường đã hạ bàn! Thì
ra vị Đường tiểu thư này, chính là giai nhân của ngài!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, tức khắc đỡ Đường Khả Hinh dậy, nhìn về phía Chu
Trường Dũng cảm kích cười nói: “Chu tiên sinh! Lần này thật hiếm có được ngài
khoản đãi, nếu như không phải ngài đề cử bác Phúc chữa bệnh cho vị hôn thê của
tôi, e rằng cố ấy không có cách nào khôi phục được nhanh như vậy!”
“Ai! Nói lời này!! Chúng ta đều đã uống rượu, chính là người trong nhà!” Chu
Trường Dũng dương tay tiêu sái cười nói: “Cô gái này, tôi nhìn một thân linh
khí, trong lòng còn nghĩ, đôi mắt nhìn không thấy thật rất đáng tiếc a!”
Đường Khả Hinh lúc này, cũng kích động ngẩng đầu, lần đầu nhìn thấy Chu Trường
Dũng, không nghĩ đến cha Tiểu Nhu, lại là một người khí thế như vậy, mặt tuy
hơi tục tằn, thế nhưng có thể cảm nhận được một thân nghũa khí, vẫn khiến cho
người ta tôn kính, liền cũng ôn nhu nhìn về phía Chu Trường Dũng, chân thành
nói: “Chu tiên sinh! Thật là cám ơn ngài!”
“Đừng khách khí, đừng khách khí! Các người là bạn bè của Tiểu Nhu, cũng là bạn
của tôi! Ha ha ha!” Chu Trường Dũng lại hào sảng cười to lên.
Tiểu Nhu đứng ở một bên, nghe cha nói đến đây, chính cô cũng đồng ý cười vui
vẻ, vừa mới nhìn thấy Đường Khả Hinh khôi phục thị lực, chính mình cũng kích
động đến rơi lệ, lại bởi vì nhiều phó tổng cùng tổng giám đốc ở đây, cô cũng
không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ là cảm giác nước mắt kia vẫn còn trên mặt
mình, cô vội vàng cúi đầu, muốn vươn tay lau đi…
Một chiếc khăn tay màu trắng, dừng ở trước mắt!
Tiểu Nhu hơi giật mình, mở to đôi mắt đẫm lệ quay đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn
đang giơ khăn tay, đứng trước mặt của mình, thật sâu nhìn về phía mình, trong
lòng cô khẽ động, mặt ửng đỏ, nhưng vẫn khẽ cắn môi dưới, do dự một hồi…
Lãnh Mặc Hàn giơ khăn tay, tiếp tục thật sâu ngưng hai tròng mắt, nhìn về phía
cô.
Hai tròng mắt Tiểu Nhu hơi lưu chuyển, sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn vươn tay,
lau nước mắt trên mặt, lại hít hít cái mũi đỏ bừng, liền trầm mặc hơi xoay
người…
Lãnh Mặc Hàn cầm khăn tay, dừng trên không trung, hai tròng mắt chợt lóe, hơi
bộc lộ vài phần mất mát nhìn cô.
Tào Anh Kiệt lúc này, nhanh chóng đi tới bên cạnh xe thể thao của Lãnh Mặc
Hàn, sau khi mở ra thùng xe, chuẩn xác nhìn thấy thùng rượu nho, liền cười ôm
lấy đi vào trong, ai ngờ lúc ôm đi ra, không có lưu ý một phần văn kiện, bị
thùng rượu ép dính vào thùng, theo Tào Anh Kiệt ôm ra ngoài, hợp đồng kia cứ
như vậy rơi vào trước sân Chu gia!
Có một nhân viên lúc này, theo sau nhặt lên, liếc mắt nhìn, liền trực tiếp đưa
vào, gọi: “Chu gia! Bên ngoài có thứ gì đó rớt ra!”
“Hả? Xem xem!” Chu Trường Dũng cười tiếp nhận văn kiện kia, mở ra, hơi liếc
mắt nhìn, trên mặt ngẩn ra, cuối cùng ông nhìn thấy hợp đồng viết tên là Lãnh
Mặc Hàn, ông hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn!!
1137-bao-ve-lan-nhau/2001370.html
1137-bao-ve-lan-nhau/2001370.html