Toàn bộ đại sảnh đều là từng cơn tiếng khóc oa oa thê lương, làm cho khách ra
vào tại đại sảnh đều kinh ngạc nhao nhao nhìn qua, thậm chí phóng viên đến
sớm, vừa đi vào đại sảnh khách sạn, lập tức dựa vào sự nhạy bén của phóng
viên, nâng máy ảnh kỳ quái nhìn qua bên này, mấy nhân viên tiếp tân xinh đẹp
động lòng người ở trước quầy, càng bởi vì chuyện quá mức đột ngột, vẫn còn mở
to mắt, rất khiếp sợ phát ngốc nhìn về phía người khách ở trước mặt!!
Lúc này Trần Mạn Hồng ngẩng đầu nhìn xung quanh khách ra ra vào vào, càng lúc
càng nhiều, vây xem cũng không ít, Từ Trạch Minh vội vàng từ quầy tiếp tân đi
ra, vội vàng trấn an, cô cũng vội vội vàng vàng quan tâm đi qua, đi tới trước
mặt chị gái của Tiểu Nhu, mặc dù nhìn tuổi của cô vẫn nhỏ, nhưng bởi vì đã làm
mẹ, vẫn vô cùng tôn trọngvà cẩn thận cười, nói: “Chào quý khách! Tôi là quản
lý Phòng ăn Ngự Tôn, Trần Mạn Hồng!! Phụ trách phòng ăn và quản lý nhân sự nội
bộ! Tiểu Nhu càng cấp dưới tôi hết sức quen thuộc!!”
Chu Tiểu Tình vừa nghe lời này, lập tức chảy nước mắt nước mũi, nắm chặt khăn
tay, giống như nhìn thấy mẹ ruột, lại oa một tiếng khóc lên, nước mắt như hạt
đậu lăn xuống, rất kích động nói: “Chào Quản lý! Tôi ở nhà thường xuyên nghe
Tiểu Nhu nói về chị rất tốt! Nói chị xinh đẹp, lại quan tâm cô ấy, lại dạy cô
ấy rất nhiều đạo lý làm người! Tôi nghĩ chị nhất định là một người tốt, xin
chị niệm tình đồng nghiệp, chị mau giúp tôi tìm gặp Tiểu Nhu!! Ngày hôm qua
sau khi cô ấy cầm nhân sâm tám trăm năm ra cửa, đã không trở về rồi!! Di động
tắt máy, cũng không có gọi điện thoại cho gia đình, nghe nói hôm nay cô ấy
phải kiểm tra, có phải ở lại khách sạn chưa có về nhà hay không…”
Trần Mạn Hồng kinh ngạc nghe Chu Tiểu Tình khóc lóc kể lể lo lắng, trái tim
của mình cũng một hồi lạnh lẽo, nghĩ đến Tiểu Nhu uy ngốc nghếch, nhưng làm
việc vẫn có chừng mực, thậm chí làm hết sức suy nghĩ! Dựa vào cá tính của cô,
thật sẽ không làm mất đi liên lạc, để cho người trong nhà lo lắng!! Nghĩ tới
đây, cô lập tức đưa tay vịn cánh tay Chu Tiểu Tình, sốt ruột giải thích với cô
trước: “Không có!! Chiều hôm qua cô ấy cũng đã rời khỏi khách sạn, mang canh
nhân sâm sang bệnh viện cho khách, sau khi rời khỏi đây vẫn chưa có trở về!
Cũng coi như lúc tan việc bình thường, cho nên chúng tôi cũng không có tìm
kiếm và lưu ý! Hôm nay tôi cũng kỳ quái, tại sao ngày thi quan trọng như vậy,
cũng không thấy bóng dáng cô ấy, tôi còn tưởng rằng cô ấy lại ở nhà nghỉ ngơi,
đến muộn!”
Chu Tiểu Tình nghe lời này, trái tim bỗng nhiên lạnh lẽo, trừng mắt, nước mắt
lại kích động chảy xuống, có chút thở không ra hơi, sợ hãi khóc nói: “Ý của
chị nói là!! Em gái của tôi xác định không có ở khách sạn! Cô ấy cũng chưa có
về nhà!! Cô ấy mất tích rồi!! Cô ấy mất tích rồi!! Oa…”
Chị gái cũng chịu không nổi nữa, nắm khăn tay che mặt, khóc một trận tan lòng
nát dạ: “Em gái!! Cô ở đâu vậy? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, cô bảo chị gái
làm sao bây giờ? A… Tiểu Nhu của tôi! Em gái đáng thương của tôi!”
Tiếng khóc rung trời, làm cho bồn cảnh mấy trăm năm của khách sạn Á Châu, chấn
động rơi xuống vài lá cây, hoảng sợ đến khách chung quanh liên tục nhìn qua
bên này.
Từ Trạch Minh và Trần Mạn Hồng càng khẩn trương mở to mắt, nhìn cô lo lắng như
vậy, vội vàng tiến lên trấn an cô trước, hi vọng cô đừng kích động như vậy,
còn nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, thế nhưng bởi vì từ nhỏ Chu Tiểu Tình và
em gái cùng nhau lớn lên, tự nhiên hai chị em tâm ý nối liền nhau, đêm qua
cũng đã có dự cảm em gái đã xảy ra chuyện, cô vẫn ấn trái tim đập thình thình,
chờ được bảy giờ sáng nay, liền vội vàng lái xe đi qua, bây giờ nghe em gái
quả thực không thấy, cô càng khóc thê lương…
Chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản dài, chậm rãi từ phía trước lái tới, dừng
ở trước thảm đỏ, Đông Anh nhanh chóng xuống xe trước, mở cửa xe… Hôm nay
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen sọc thẳng, bên trong phối hợp áo sơ mi
trắng và áo gi-lê màu đen, vạt trước cài nơ hoa màu xanh đậm khí phách, đón
gió đi ra xe, chợt cảm thấy khí trời đột nhiên lạnh lẽo, dừng lại một lát, mới
vừa cài cúc áo tây trang, vừa căn dặn Đông Anh: “Năm nay lạnh đặc biệt sớm,
nghe nói từ sáng nay trở đi sẽ có luồng khí lạnh, cô lưu ý bên bộ phận đồng
phục, chuyển trang phục mùa đông của nhân viên trực đêm năm nay đến các bộ
phận sớm một chút, tránh để bọn họ bị cảm lạnh giống như năm ngoái!”
“Vâng!” Đông Anh mỉm cười gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi
hôm nay mặc tây trang mùa đông, có vẻ vô cùng khí thế, hấp dẫn vô hạn, liền
quan tâm dịu dàng hỏi: “Tổng Giám đốc, hôm nay anh thấy thân thể khá hơn chút
nào không?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lơ đãng cúi đầu, khẽ ho khan một tiếng, cảm thấy
đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng vẫn thản nhiên cất bước đi về phía trước,
nói: “Không có gì đáng ngại!”
“…” Đông Anh ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, biết thói
quen của anh, liền không nhiều lời nữa, theo đi vào trong.
Tưởng Thiên Lỗi vừa đi vào trong, vừa nghĩ tới chuyện gì, vừa muốn xoay người,
hỏi chuyện hôm nay họp báo thi đấu chuyên gia hầu rượu, lại ngạc nhiên nghe
được từ đại sảnh truyền đến một trận vô cùng đau lòng, tiếng khóc thật lảnh
lót thảm thiết, anh liền có một chút kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Đông Anh nhìn
về phía trước quầy tiếp tân bên kia, đứng một cô gái mang thai, bụng to, dáng
dấp dịu dàng xinh đẹp động lòng người, nhưng vẻ mặt vô cùng khoa trương, khóc
vô cùng đau lòng, vừa dùng khăn tay lau nước mắt, vừa đau khổ khóc thành
tiếng, thật lo lắng gọi: “Tiểu Nhu của chị!! Cô ở đây vậy, chị gái thật lo
lắng cho cô!”
“…” Tưởng Thiên Lỗi và Đông Anh nghe xong lời này, ánh mắt lập tức lóe lên,
nghi ngờ nhìn hình ảnh này!!
“Quý khách!! Trước hết cô bình tĩnh một chút!! Ở đây là đại sảnh khách sạn của
chúng tôi, không thích hợp ồn ào náo động, chuyện của em cô…” Từ Trạch Minh
và Trần Mạn Hồng vừa muốn sốt ruột khuyên nhủ Chu Tiểu Tình, lại nhìn thấy
Tưởng Thiên Lỗi đã nghiêm nghị khí thế ở phía trước, đi theo phía sau vài thư
ký, còn có Giám đốc vội vàng qua đây, bọn họ lập tức đứng bên cạnh, rất khẩn
trương cúi đầu gọi: “Tổng Giám đốc!!”
Chu Tiểu Tình vừa nghe gọi tiếng Tổng Giám đốc, liền khóc đến mắt nước mắt
lưng tròng, quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía người tràn đầy khí thế, đau lòng
đến không hiểu rõ thân phận phức tạp này, chỉ buông thả khóc một trận!!
Tưởng Thiên Lỗi vô cùng nghi hoặc và không hiểu dẫn mọi người đi qua, lấy thân
phận Tổng Giám đốc, đi tới trước trước mặt Chu Tiểu Tình, vô cùng lễ phép gật
đầu, lại ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, nghi ngờ gặng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?
Tại sao để khách khóc lợi hại như vậy? Khách sạn chúng tôi xảy ra chuyện gì để
cho nhân viên không thoải mái và bị thương sao?”
Từ Trạch Minh cảm thấy oan uổng ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không
biết giải thích thế nào, Trần Mạn Hồng ngược lại hết sức nhanh trí, cũng lo
lắng nói: “Tổng Giám đốc!! Chuyện là như vầy! Tiểu Nhu của Phòng ăn Ngự Tôn
chúng tôi, chiều hôm qua, theo lời thư kí Tiêu căn dặn, đưa canh sâm qua cho
Lãnh phó tổng, nhưng sau khi ra ngoài, liền không còn có trở về!! Vị này chính
là Chu tiểu thư, là chị gái của Tiểu Nhu, cô ấy nói từ sáng sớm hôm qua sau
khi Tiểu Nhu rời nhà cho tới hôm nay vẫn chưa có về nhà, thậm chí không có tin
tức của cô ấy! Chị gái của cô ấy nghi ngờ em gái đã xảy ra chuyện, liền tới
rồi khách sạn dò hỏi chỗ của em gái một chút… Thế nhưng tôi…”
Trần Mạn Hồng dừng lại một lát, kiềm chế cảm xúc chính mình kích động lo lắng,
hai mắt lại đè nén giọt lệ tràn ra, trên mặt rõ ràng mang theo lo lắng và khẩn
trương, nghẹn ngào nói: “Thế nhưng sáng sớm hôm nay, bảy giờ tôi đã tới đây,
sắp xếp xong nhân viên chuẩn bị thi thăng chức! Tất cả mọi người phòng ăn
chúng tôi đã tập trung, nhưng không gặp con bé kia, tôi tìm khắp cả khách sạn
một lần, hỏi mọi người, cũng không có thấy bóng dáng của cô ấy…”
Cô nói dứt lời, nhớ tới bộ dáng ngây ngốc của Tiểu Nhu, nhất thời cũng lo lắng
không biết có phải cô bị người ta lừa hay không, hay xảy ra chuyện gì ngoài ý
muốn, nhất thời không nhịn được, cúi đầu rơi nước mắt…
“Oa…” Chu Tiểu Tình nghe Trần Mạn Hồng nói xong, càng lo lắng hơn, khổ sở
khóc lên… “Tiểu Nhu!! Chị gái sớm bảo cô không nên ra ngoài làm việc, cô ở
nhà, nuôi heo, nuôi vịt cho cha là được! Cô cần gì muốn ra ngoài làm việc chứ?
Trong nhà lại không thiếu tiền cho cô! Em gái của tôi…”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhất thời cũng thầm nghĩ không ổn, nhưng tâm
tình vẫn bình tĩnh, cất bước tiến lên nhìn về phía Chu Tiểu Tình, nói: “Chu
tiểu thư, cô không cần lo lắng! Tôi là Tổng Giám đốc khách sạn Á Châu! Mặc dù
Tiểu Nhu cũng không phải xảy ra chuyện ở khách sạn chúng tôi, nhưng chúng tôi
có trách nhiệm và nghĩa vụ, quan tâm vấn đề an toàn và thân thể của cô ấy ở
bên ngoài khách sạn! Tôi nghĩ cô ấy cũng là người trưởng thành, nếu như đột
nhiên mất tích, tất nhiên còn để lại một chút manh mối, nếu như lần cuối cùng
cô ấy mất tích ở chỗ Lãnh phó tổng tập đoàn Hoàn Á của chúng tôi, tôi lập tức
sai người đi thăm dò chuyện này, trước hết cô không nên kích động, dù sao cũng
chuẩn bị làm mẹ rồi, tất cả suy nghĩ vì đứa nhỏ! Không cần khẩn trương! Tôi sẽ
toàn lực sắp xếp và theo dõi chuyện này!!”
Chu Tiểu Tình nghe Tưởng Thiên Lỗi nói vậy, trong lòng ấm áp khó hiểu, nhưng
vẫn vô ý tay níu cánh tay anh, khóc nói: “Tôi còn không dám nói cho cha!! Tôi
sợ ông ấy lo lắng, lo lắng vốn bị cao huyết áp…”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức khẩn trương, nở nụ cười, tự mình vươn hai tay, nhẹ
nhàng nắm cánh tay của cô, lại quan tâm khuyên nhủ “Cô làm tốt lắm, trước khi
chuyện chưa có kết quả, trước hết đừng cho bác lo lắng, bây giờ chúng tôi lập
tức báo cảnh sát, lại toàn lực phối hợp giúp đỡ cảnh sát điều tra, nếu như cô
thực sự đang lo lắng, tạm thời không nên trở về, như vậy mời cô đến khách sạn
chúng tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ tôi lập tức sai người đi điều tra có
kết quả, lại đến báo cho cô, được không?”
Trong lòng Chu Tiểu Tình bình tĩnh lại, lại ngẩng đầu biết ơn nhìn về phía
Tưởng Thiên Lỗi…
Tưởng Thiên Lỗi lại nở nụ cười thân thiết với cô.
Lúc này, chiếc Rolls-Royce màu bạc cũng chậm rãi chạy tới trước thảm đỏ đại
sảnh khách sạn, chậm rãi dừng lại, Tiêu Đồng nhanh chóng từ trên một chiếc xe
khác đi ra, mở cửa xe!!
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, kết hợp áo sơ mi màu đen, bước ra xe,
chỉ thấy anh vừa đón gió biển lạnh lẽo, vừa cài cúc áo tây trang, dường như
khẩn trương nói gì đó với Tiêu Đồng, hiển nhiên vô cùng lo lắng, mới cất bước
đi về phía trước, nhưng lại dừng lại, lại cùng An An trao đổi chuyện gì, mới
tiếp tục đi về phía đại sảnh…
“Tổng Giám đốc Trang tới!” Có người kêu nhỏ!
Tưởng Thiên Lỗi nghe được tiếng kêu này, lập tức xoay người, nhìn thấy Trang
Hạo Nhiên nhanh chóng cất bước đi vào đại sảnh, nhìn khuôn mặt kiên nghị của
anh, mặc dù thần thái vẫn sáng láng, nhưng vẫn cảm giác được hai tròng mắt anh
có chút mệt mỏi, dường như dự cảm tới chuyện gì phát sinh, anh đưa mắt ra
hiệu, để cho Trần Mạn Hồng dẫn Chu Tiểu Tình đến ghế sa lon bên hông đại sảnh
nghỉ ngơi chỉ chốc lát, chính mình nhanh chóng đi tới trước mặt Trang Hạo
Nhiên, nghiêm túc hỏi: “Nghe nói Tiểu Nhu phòng ăn Ngự Tôn đã xảy ra chuyện!!
Chuyện này có quan hệ tới chúng ta hay không!? Chị gái người ta đã tìm tới
cửa! Còn nghe nói trước khi cô ấy biến mất, từng mang canh sâm cho Lãnh phó
tổng các người! Như vậy các người tất nhiên biết, chuyện xảy ra kế tiếp!!”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, vẻ mặt lập tức lộ một chút đau lòng, quay
đầu nhìn về phía cô gái mang thai bên cạnh ghế sa lon, chỉ thấy cô vừa khóc
miệng còn vừa lẩm bẩm gọi em gái, tim của anh chùng xuống, nặng nề thở ra một
hơi!!
“Tôi hỏi cậu đấy!!” Tưởng Thiên Lỗi kích động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên,
lại tức giận nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
1064-chu-teu-tinh/1913822.html
1064-chu-teu-tinh/1913822.html