thấy nhiều thím thắc mắc này nọ vài vấn đề, nên mình cũng bớt vài phút nhắn vài câu như vầy.
Thứ 1: Mình sang nhà chị ăn cơm không đều và thường xuyên như mấy thím nghĩ, với lại mình và chị có liên quan 1 chút về vấn đề công việc, nên qua nhà là chuyện quá là bình thường luôn.
Thứ 2: Mỗi người có mỗi hoàn cảnh sống khác nhau, không thể vì mình là ếch ngồi đáy giếng mà lại đi suy ra thế giới ai cũng như mình, có ở trong hoàn cảnh của người khác thì mới thấy và biết được.
thứ 3: Mọi chuyện đều có lý do của nó cả.
Thứ 4: 1 câu chuyện sex thì chẳng thể nào như những câu chuyện văn học, không thể đầy đủ các tình tiết nhỏ nhặt như là chuyện gọi điện với chồng hay chồng gọi điện… Và mình cũng không phải nhà văn để mà làm hài lòng mọi độc giả và để độc giả phê bình văn học.
không biết thím nào đã nghe qua câu chuyện học trò nấu cơm cho Khổng Tử ăn chưa? đại loại câu chuyện đó là cậu học trò nấu cơm nhưng than bụi bay vào nồi cơm í mà, đọc rồi sẽ hiểu, câu chuyện đó khiến Khổng Tử thốt lên 1 câu “trời ơi, sự việc ta nhìn ngay trước mắt đây mà còn chưa thấu hết sự tình, đã vội trách lầm học trò”.
Vậy nên mới thấy được rằng những cái xảy ra quanh mình mà mình con chưa hiểu được, huống chi mấy thím suy ra từ mấy thím rồi gán vào tôi rồi quy chụp vội vàng.
Chốt: Dù mấy thím có nói gì, anti cỡ nào tôi cũng chả đếm xỉa, tôi viết chỉ để cho những người có “mắt” đọc mà thôi. Tôi vẫn cứ viết, dù nhanh dù chậm thì đằng nào cũng phải kết thúc. Chó cứ sủa và đoàn người vẫn cứ đi.
Thôi xem Siêu kinh điển cái. há há