Lạc San rời khỏi lòng Nhạc Nhạc, nhưng lại không muốn buông bỏ bàn tay của gã.
Thấy Lạc Hà đến, nàng thập phần cao hứng, vội nói: “Nhị ca, muội không sao,
chính là Nhược Tuyết tỷ tỷ cứu muội! Lúc đó quả thật là nguy hiểm a!” Lạc San
chỉ Chung Nhược Tuyết.
Lạc Hà nhìn thấy Nhược Tuyết xinh đẹp lạnh lùng ngồi đó, bèn bước tới để đáp
tạ. Đông Phương Bạch thấy hắn cũng tiến lại đón chào: “Biểu huynh, gần đây có
khỏe không?”
“Úy? Đông Phương biểu đệ, ngươi cũng ở đây sao”. Nhẹ vỗ lên đầu vai Đông
Phương Bạch, cười nói: “Hôm nay nhất định là phải đến Lạc phủ, chúng ta đã
nhiều năm không gặp, phải hàn huyên tâm sự mới được. Cha ta thường nhắc về đệ
luôn.”
Y đến bên cạnh Vương Nhạc Nhạc và Nhược Tuyết, cúi người nói: “Mong hai vị tối
nay sắp xếp thời gian đến dự, tại hạ lần trước chưa kịp cảm tạ nhị vị. Hôm nay
lại nhờ hai vị cứu giúp muội muội, hai vị quả là phúc tinh của Lạc gia, Lạc Hà
ta xin cảm tạ nhị vị lần nữa!” Dứt lời liền cúi mình bái Nhược Tuyết và Nhạc
Nhạc một bái.
Nhược Tuyết nhìn Nhạc Nhạc, không nói gì. Nàng biết rằng, trước mặt người
ngoài, chuyện ăn nói tốt nhất nên nhường cho nam nhân, không nên nói hớt, nếu
không nam nhân sẽ cảm thấy mất mặt, quan hệ của hai người nhất định sẽ vì thế
mà có vấn đề.
Nhạc Nhạc biết nàng đang tưởng nghĩ đến nhiều chuyện, nhưng cũng trân trọng ý
của nàng, hai lần cứu người đều là do một tay của Nhược Tuyết, có người lại ta
ơn, vinh dự đó nàng lại nhường ình, gã sao mà không thêm phần yêu quý Nhược
Tuyết cho được? Nhạc Nhạc đứng lên đỡ lấy Lạc Hà, nói: “Thân phận của chúng
tôi thấp hèn, sao lại nhận đại lễ ấy được! Hai lần vừa rồi đều do Tuyết nhi
xuất thủ, ta chỉ là một thư sinh không hơn không kém, mới tới Lạc thành chỉ là
vì tham gia ứng thí!”
Nhược Tuyết nghe Nhạc Nhạc không mặc nhận công lao, trong lòng thầm vui, nghĩ
thầm, nếu Nhạc lang sớm tự nhận công lao, nàng có tiếp tục yêu thương gã
không? Gã nếu chỉ cầu danh lợi cao quan, mình có thể chịu nổi không? Nghĩ đến
điều này, tâm thần nàng hoảng loạn, thấy Nhạc Nhạc đối với Lạc Hà có thân phận
tôn quý như vậy mà vẫn bình thường, điềm tĩnh ứng phó, lòng nàng liền khôi
phục bình tĩnh, thầm trách mình sao lại hoài nghi khinh miệt Nhạc lang đến như
vậy!
Lạc Hà thầm nghĩ: “Ta thấy ngươi không biết võ công, dùng đại lễ này chỉ là sự
biểu thị tôn kính, chủ yếu là vì Chung Nhược Tuyết cạnh ngươi, mỹ danh của
người ta vào ba năm trước đã chấn động Phong Nguyệt Quốc. Hừ, ai cần ngươi đến
đỡ ta? Hừ hừ…”
Nhưng ngoài mặt Lạc Hà thì vô cùng vui vẻ. Y cười ha hả nói: “Trong tình thế
hiện tại, ai lại để ý đến thân phận làm gì. Xin hỏi tiểu huynh đệ quý tính là
chi?”
“Tiểu sinh tính danh Vương Nhạc Nhạc.” Vương Nhạc Nhạc thật thà hồi đáp.
“Vương Nhạc Nhạc? Ha ha, tên của Vương huynh thật là hài hước!” Lạc Hà đột
nhiên biết mình đã thất lễ, bèn cười tiếp: “Bất quá rất đặc biệt, có đúng
không? Ha ha!”
Lạc San cũng cười như hoa nở, nhu tình như nước dâng trào, say sưa nhìn chàng.
Tên của chàng thật là lạ, lại đáng yêu vô cùng!
Xem ra phong cách của nữ nhân này khi trúng phải ái tình quả là điên!
Lạc Hà nhìn thấy khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Muội muội không phải là mê mệt lam
y tiểu tử này rồi sao? Lạc gia chúng ta phải làm thông gia với những gia tộc
hùng mạnh, tên tiểu tử này danh thì không có, văn chả ra văn, võ không ra võ,
ngoại trừ cao lớn, không có điểm gì nổi bật. Bất quá có thể thân cận với Nhược
Tuyết đến như vậy, nhất định là không tệ rồi? Thế lực của ma môn không hề đơn
giản? Bất quá không biết ma môn với Vương Nhạc Nhạc có quan hệ gì không? Không
biết Chung Vô Nhai có thể chấp một một người rể không biết võ công thế này
không? Nếu thật thì thì đây quả là sự kiện chấn động ma giáo chứ không sai!”
Ài, đừng quên con người ta đôi khi không như tướng mạo bề ngoài. Ngươi chưa
thử qua sao biết Vương Nhạc Nhạc người ta không thông văn sử, mắt ngươi có vấn
đề rồi, chưa nói là ngươi làm sao biết người ta không có một thứ nội công kỳ
quặc nào đó? Vóc người cao lớn như đại tướng, lại nói người ta không có điểm
gì nói bật! Tất cả là vì vị đại tướng quân Lạc Hà vốn anh minh là vậy, nhưng
vì quan tâm đến chuyện của muội muội, thành ra đối với diễm ngộ của Nhạc Nhạc
có phần đố kỵ. Tuy nhiên, trong cái rủi đó lại có cái may!
“Hai vị, tối nay ta thay thế An Định Thư thiết yến đáp tạ hai vị, thỉnh hai vị
nhất định phải đến dự!”. Đó là lời nói thật tâm. doc truyen tai . Y lại tiếp
tục nói: “Yếu tử yếu hoạt nhị vị tiền bối, xin đưa San nhi hồi phủ, tỏ tường
mọi chuyện cho cha ta biết, để sớm truy ra hung thủ chân chính. Đông Phương
biểu đệ, cùng ta hồi phủ nào!”
Nhạc Nhạc gật đầu đáp ứng, cười nói: “Nhất định phó ước!”. Nhưng lòng thầm
nói: “Vì muội muội của ngươi, ta phải đến Lạc phủ một phen.”
Lạc San không muốn rời xa gã, bịn rịn nói: “Tối nay chàng nhất định phải đến
nha!” Nhạc Nhạc mỉm cười gật đầu khẳng định với nàng.
Nhạc Nhạc tiễn hai huynh đệ họ Lạc, rồi nắm tay dẫn Nhược Tuyết về phòng nghỉ
ngơi. Nhạc Nhạc vẫn còn tâm tính của thiếu niên, nghỉ ngơi một chút đã kéo
Nhược Tuyết đi dạo phố.
Nhược Tuyết đã ba năm không rời khỏi Thiên Nhai Giác, khi nghe nói đi chơi thì
thập phần cao hứng. Người đi như mắc cửi trên đường, những thứ rất hấp dẫn vừa
nhiều vừa lạ, khiến Nhược Tuyết như một cô bé, nắm chặt tay Nhạc Nhạc, chạy
động chạy tây, lộ xuất vẻ khả ái ngây thơ.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy là người đi đường mặt ngây ngốc mồm
chảy nước dãi, thầm than sao Nhạc Nhạc lại diễm phúc đến như vậy!
“Nhạc lang, nhìn cái này xem, cái kẹp tóc trang sức này đẹp ghê, muội rất
thích!” Nhược Tuyết đương nhiên là có tiền, nhưng chỉ muốn vòi vĩnh tình lang,
liền mua luôn hai cái, một vạn tiền mỗi cái, ình một và tặng tình nhân một.
Nhạc Nhạc đương nhiên hiểu rõ tâm ý của nàng, cười nói: “Để ta đeo cho tỷ tỷ!
Oa, quả nhiên là đẹp ha! Giống như là đo chân đóng giày cho tỷ tỷ vậy! Ông
chủ, ta mua cái này !” Nhạc Nhạc trả tiền xong, đầu mày cuối mắt cùng Nhược
Tuyết rời khỏi. Nguồn truyện: TruyệnFULL
“Nhạc Lang, ta thích cái đó… cái đó”
“À, cái nào?” Nhạc Nhạc bù đầu nhìn quanh quẩn, làm ra vẻ oai lắm, nhưng không
biết nàng muốn cái gì?
Nhược Tuyết thấy biểu tình tán loạn của Nhạc Nhạc, bèn giận dỗi nói: “Nhạc
lang? Chàng đừng có nghĩ bậy nghe, thiếp cũng có thể biến chàng thành một khối
băng đó! Hi hi, đừng có sợ, tỷ tỷ chọc đệ thôi, ta chính là nói mấy cái miên
hoa đấy, ta muốn ăn!”
Nhạc Nhạc toát mồ hôi hột, cuối cùng đã nhìn ra được nguồn gốc bị hành tội của
hắn, đó là miên hoa đường. Nhìn thấy các tiểu hài tử tranh nhau mua ăn cái thứ
đó, Nhược Tuyết cùng nhìn thòm thèm giống như một tiểu nha đầu đang vòi vĩnh
cha mình.
“Ai da, thì ra là cái đó, cái đó hả! Để ta đến mua” Nhạc Nhạc quay lại với cây
miên hoa đường.
Nhược Tuyết cao hứng nhận lấy, học theo các tiểu hài tử, thè chiếc lưỡi xinh
liếm lấy liếm để.
“Ừm, ngon quá! Chàng ăn thử một miếng đi, lại đây! Ngoan nào…! A a!” Nhược
Tuyết thấy Nhạc Nhạc đã cắn một miếng, mới buông tha cho gã.
Nhạc Nhạc chau mày, ăn xong một miếng, thầm kêu lên: “Cái thứ miên hoa đường
đáng ghét! Sao lại cho nhiều đường quá vậy, ngọt chết người ta mất! Ài, nó chỉ
toàn đường là đường, sao không cho ít đường đi một chút!”
Nữ nhân sao lại thích ăn đường thế nhỉ! Trước đây khi hắn đi thanh lâu, thường
mua kẹo tặng cho bọn kỹ nữ, thế mà họ vô cùng cao hứng.
“Nhạc lang, chàng đang nghĩ gì thế?”
“A, ở đây ồn quá, đến chỗ nào ít người một chút!”
Nhược Tuyết cũng đi dạo thỏa mãn rồi, theo lời Nhạc Nhạc, họ chọn chỗ ít người
mà đi. Khi đến các tòa lâu các ở trong rừng khá ít người, tiếng đàn vọng ra từ
đó như hư ảo, lững lờ, hấp dẫn bước chân của Nhạc Nhạc. Người đi trên đường
đột nhiên đông đúc, đều hướng đến chỗ có tiếng đàn mà đi, lại có người nói:
“Như Mộng đại tiểu thư đang ở Túy Tâm hồ, mau đến xem! A Tứ, ngươi chạy nhanh
chút nếu không lão tử không đợi ngươi đâu!”
“Con mẹ nó, ai đạp lên giày của ta thế này, đầu thai không được là do ngươi!
Oa, không ý tứ gì hết, đụng người rồi, ha ha ha!”
Thấy bọn nam nhân sốt ruột như vậy, Nhạc Nhạc liền đoán Như Mộng nhất định là
mỹ nữ, bèn lầm bầm tự hỏi “Túy Tâm hồ?”
Nhược Tuyết trước đây đã đến Lạc thành, nên hiểu biết tự nhiên là nhiều hơn
Nhạc Nhạc, nhìn gã giận dữ bảo: “Túy Tâm hồ chung quanh đều là kỹ lâu. Như
Mộng chắc là cô nương của kỹ lâu, xem bọn nam nhân sốt ruột như vậy, đến thần
hồn cũng đi đâu mất!” Đột nhiên cười nói: “Đó là chưa nói, xem ra cũng làm
chàng mất hồn rồi!”
Nhạc Nhạc toát mồ hôi: “Nhược Tuyết đối với mình ôn nhu như vậy, sao mà mình
vẫn sợ nàng thế, đâu có lý do gì đâu cà?”
“Ha ha! Có Tuyết nhi bên cạnh, ta còn đi xem Như Mộng gì đó làm chi!” Bất quá
tâm tính của thiếu niên ai cũng rõ, càng bảo là không muốn đi, trong lòng lại
nóng ruột muốn được bay đến đó ngay lập tức.
Nhược Tuyết trừng mắt nhìn gã bảo: “Ta cũng muốn đến đó xem. Được! Đi thôi,
theo tỷ tỷ đi xem mỹ nữ nhé?”. Nàng nắm lấy tay gã, nháy mắt một cái, rồi chen
qua dòng người mà đi.