Edit: Yuu
Tới cao trào thân thể run run, miệng huyệt hung hăng cắn thân bút, lại như cũ có mật dịch trong suốt theo thân bút chậm rãi chảy ra, tụ tập tới bút pháp, mật dịch trong suốt treo ở bút pháp tựa như hạt sương sớm.
Lâm Vãn Vãn bịt mắt, đôi tay còn duy trì tư thế bị trói trên đầu giường tư, thân mình tinh tế tuyết trắng vì qua cao trào qua rốt cuộc dừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ thanh tú bởi vì vừa mới cao trào mà gò má ửng đỏ, cánh môi khép mở vô lực thở hổn hển.
Cô không thấy hạ thân mình mật dịch bốn phía, nhưng hoa huy*t ướt át cùng cánh mông xuống giường đơn ẩm ướt cô lại cảm nhận được.
Hảo dâm đãng, cư nhiên thật sự bị nhị ca nhét nguyên một cây bút lông.
Cô căn bản không có nghĩ tới, chính mình có thể ăn vào cái dài như vậy, càng không nghĩ tới nguyên lai miệng tử cung bị thao làm cho có cảm giác.
Trước kia nhị ca chưa từng chơi đùa cô như vậy, nhiều nhất chỉ là dùng ngón tay cắm vào miệng huyệt phụ cận đùa bỡn.
Tựa hồ, từ một đoạn thời gian này bắt đầu, hắn mỗi một lần đùa bỡn chính mình thủ đoạn càng ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi lần dạy dỗ độ sâu càng lúc càng lớn.
Đây là vì cái gì?
Cô xác không chỗ để đi.
Nhưng cô lại có nơi thuộc về.
Ở trong lòng cô, có một ánh mặt trời tươi đẹp, lệnh cô vô hạn hướng tới.
“Vãn Vãn, tôi là người duy nhất giải thoát cho em. Đừng rời khỏi tôi, nếu không……” Hắn rốt cuộc buông lỏng ra cổ cô, ngược lại dùng đôi tay phủng thượng khuôn mặt nhỏ cô, đồng thời cúi đầu tới, trán nhẹ nhàng để ở trán của cô, phảng phất mê muội lẩm bẩm nói, “Nếu không, tôi sẽ phế đi em, làm cho em không chỗ trốn.”
Cô im như ve sầu mùa đông, động cũng không dám động.
Mỗi lần nhị ca dâm loạn chính mình, đều trở nên giống một người khác.
Đặc biệt là, chỉ cần cô thoáng biểu hiện ra một chút ngỗ nghịch, ý tứ muốn rời nhị ca, nhị ca liền hung ác, như những lời hắn nói giờ phút này, cô đã nghe qua mấy lần.
Nhưng là giải thoát cái gì?
Liền chính cô cũng không biết, lại như thế nào sẽ là nhị ca giải thoát?
Edit:Yuu