Thanh niên thất thần trong giây lát rồi ngẩn đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên bầu trời là một bộ xương chân long vàng óng ánh đang uốn lượn bay xuống. Tọa ngự trên đầu nó là hai người. Bộ dạng như thần tiên.
Tức thì trong lòng những kẻ gặp nạn hô lên “ Tiên Nhân”. Đây chính là cứu tinh của bọn họ.
.
Kẻ đến uy thế hùng dũng. Tuy nhiên đám ác thú kia lại không có chút gì sợ hãi, ngược lại còn tụ tập cùng nhau gào rống trợ uy. Sẵn sàng lao vào giết chóc.
•Chỉ là một đám man vật…
Hải lắc đầu, đối với những con thú này không có hướng thú. Bị âm khí ảnh hưởng nên bọn chúng chỉ có dã tính. Không giống như những sinh vật bình thường nữa. Đoạn hắn phe phẩy tay. Pháp lực tuôn trào, trong chớp mắt khiến chúng không cách nào kháng cự thân thể ầm ầm nổ tung, hóa thành huyết hoa đầy trời.
Lật tay tiêu diệt nhẹ nhàng. Lòng Hải đối với việc này không hề cảm thấy chút tư vị nào.
.
•Đa tạ tiên gia cứu mạng….
Những kẻ may mắn còn sống sót, dưới sự bảo hộ của Hải khấu đầu cảm kích.
•Các ngươi tại sao lại chạy đến chốn thâm sơn cùng cốc này làm gì.
Hải hỏi qua bọn họ.
•Bẩm tiên gia, chúng ta là những dong binh lữ đoàn. Mạo hiểm bên trong Vạn Thạch Sơn tìm tài nguyên.
Một người trong đó cung kính khai báo. Nơi nào có bảo vật, nơi đó chắc chắn sẽ có người đào bới. Bọn họ chính là những kẻ bán mạng vì tiền. Chấp nhận nguy hiểm lang thang nơi rừng thiên nước đọng này để tìm kiếm vật có giá trị.
Hải nghe đến liền hiểu, bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu. Không đủ tâm tư để quản sự quá nhiều.
•Vậy các ngươi có biết Âm Hồn Vực ở đâu không….
Đoạn hắn dò hỏi bọn họ.
Mấy người dong binh lữ đoàn vừa nghe nhắc đến Âm Hồn Vực sắc mặt liền biến đổi. Dường như nhớ đến chuyện gì ghê gớm lắm.
•Bẩm tiên gia, không dám giấu gì ngài. Âm Hồn Vực là trọng địa của những lữ đoàn chúng ta. Bình thường ít có nhóm nào muốn lui tới. Độ nguy hiểm ở nơi đó cực kỳ cao, hơn nữa vị trí cũng rất mơ hồ. Chỉ có vài lữ đoàn cấp một mới biết được. Chúng ta chỉ là một lữ đoàn cấp thấp bởi vì nhiều hạn chế nên chưa từng tới đó.
Sau đó bọn họ thành thật trả lời Hải.
•Được rồi, các ngươi không biết thì thôi. Ta phải đi rồi, tự mình lo liệu đi…
Hải không quá hỏi ép bọn họ. Sau khi nói một câu liền định rời đi.
Lúc này một trung niên nhân trong lữ đoàn chợt nhắc nhở.
•Tiên gia, nghe nói dạo gần đây Âm Hồn Vực xuất hiện đại thú yêu. Tu vi của nó cực kỳ mạnh, đã có hai lữ đoàn cấp một bị tiêu diệt rồi. Hiện tại nơi đó rất nguy hiểm, người nên cẩn thận.
Hải nghe đoạn chân mày chợt nhíu lại. Việc này hắn có cảm giác trong âm minh dường như có liên quan đến Thủy Lan.
Cất lại nghi hoặc trong lòng, Hải không từ giã bọn người kia mà ra lệnh Cổ Ma Long phá không bay lên, trong chớp mắt biết mất giữa bầu trời.
……
Một ngày trôi qua.
Hải ngồi trên Cổ Ma Long gần như đã đi hết các ngóc ngách của Vạn Thạch Sơn. Tuy nhiên vẫn không thể tìm thấy Âm Hồn Vực.
Chuyện này khiến hắn bực bội. Sau một hồi suy nghĩ hắn lập tức lệnh cho Cổ Ma Long hạ xuống đất.
•Thiên Hải ca, huynh đang làm gì vậy.
Tiểu Thanh thấy Hải hành động kì lạ liền không kìm được thắc mắc hỏi.
•Ta đang tìm quỷ hồn.
Hải trả lời. Bộ dạng vẫn đang tích cực tìm kiếm.
•Huynh muốn tìm quỷ hồn làm gì.
Tiểu Thanh vẫn không hiểu chủ ý của Hải, tự nhiên lại muốn gặp quỷ.
•Âm Hồn Vực là cổng âm ti. Quỷ hồn bình thường sau khi chết sẽ tự mở ra thiên tri, tự biết cách tìm đến đó. Muốn tìm được nó cũng chỉ còn cách dựa vào quỷ hồn mà thôi.
Hải đáp.
•Muội hiểu rồi…
Tiểu Thanh cũng không tính là ngốc, nghe Hải giải thích liền hiểu. Gật đầu một cái, sau đó bắt đầu giúp đỡ hắn tìm kiếm quỷ hồn.
Cũng không lâu sau đó, bọn họ bắt được một nhân hồn ngu ngơ đang lơ đễnh đi về một hướng. Tức thì bọn họ liền bám sát theo nó.
Quỷ hồn kia dường như không phát hiện sự cố mặt của bọn họ, cứ không nhanh không chậm mà đi. Phương hướng không hề thay đổi.
Với sự kiên nhẫn, Hải sau hai ngày một đêm theo dõi rốt cuộc cũng đến được nơi đầu nguồn của âm khí. Vách Âm Hồn Vực.
…….
•Cứu mạng, có ai không. Cứu mạng với….
Cô gái trong rừng một mình kêu cứu. Trên người có không ít vết thương. Vẻ mặt nhợt nhạt, không ngừng cố gắng bỏ chạy khỏi một con cự hùng to lớn.
Thân nữ nhi thế cô liêu. Ánh mắt cô ta lóe lên vẻ tuyệt vọng. Việc kêu cứu chỉ là một loại bản năng.
.
Phía sau, cự hùng giống như một cổ xe ủi. Ầm ầm đụng vào cây cối. Một cây cổ thụ bị móng vuốt của nó cào trúng liền tan vỡ non nữa, rào rào đổ sập.
Nó càng làm dữ, cô gái càng hoảng sợ. Cước bộ càng lúc càng nhanh. Tuy nhiên sức lực đã sắp cạn kiệt. Không thêm được bao lâu liền vấp té ngã nhào. Kết cục coi như đã định sẵn.
Cứ tưởng đâu nàng sẽ chết. Tuy nhiên lúc cự hùng ập tới chợt xuất hiện một người từ đâu nhảy ra, kịp thời ôm lấy nàng lao ra khỏi đó.
Quang cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Nữ tử câu cổ nam tử. Hai người nhìn nhau đắm đuối.
.. Cự hùng gào rú. Mười mấy người bủa vây quanh nó. Binh khí không ngừng rơi xuống. Máu tươi bắt đầu phún ra.
Cự hùng trong giây lát đã trở thành xác chết. Dưới sự tấn công của dong binh lữ đoàn cấp một hoàn toàn không có sức chống cự.
..
Kẻ vừa rồi cứu mạng nữ tử kia chính là đoàn trưởng, tên là Thục Mang. Y thân cao hai thước, khôi ngô tuấn tú.
•Cô nương không sao chứ….
Bế nữ tử trên tay. Thục Mang quan tâm hỏi.
Nữ tử kia vẫn còn chưa hết rung động. Cứ nhìn y đăm đăm.
•Ta đang hỏi nàng đó…
Thấy bộ dạng của nàng, Thục Mang khe khẽ nhắc.
Lúc bấy giờ nữ tử mới sực tỉnh. Xấu hổ kêu lên một tiếng.
•Chàng mau thả ta xuống đi….
Cô ta e thẹn lí nhí đáp.
Thục Mang nhận ra bản thân thất lễ, lập tức vội vàng thả tay. Sau khi chân chạm đất cô gái liền cách xa một đoạn, bộ dạng sợ sệt.
•Cô tên gì, là người của lữ đoàn nào.
Thấy nàng ta bận phục trang. Thục Mang liền nhận ra thân phận, bèn dò hỏi.
•Ta tên là Thủy Lan. Thành viên của Hoang Khôi lữ đoàn.
Nữ tử đáp.