•Cái gì….
Hoàng thượng kinh ngạc bật thốt. Hắn chưa bao giờ thấy một người lại chấp nhận dụng hình xử tử mà vẫn thản nhiên như vậy.
•Hoàng thượng, ta chấp nhận dụng hình.
Hải một lần nữa nhắc lại. Trong lời nói còn cố tình nhấn mạnh để cho tất cả mọi người đều nghe được.
Tất cả người có mặt trong chính điện đều ngạc nhiên sững người. Từ quan thần đến lính canh, thái giám. Toàn bộ đều cho rằng hắn đầu óc có vấn đề.
•Ngươi chắc chứ …
Hoàng thượng nhíu mày, vẫn chưa hiểu được ý tứ của Hải.
•Chắc…..
Hải đinh ninh gật đầu.
•Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì. Người đâu mau đem hắn ra ngoài lập tức chém đầu cho ta.
Hoàng thượng thấy Hải ý đã quyết cũng không hỏi nhiều nữa. Lập tức hạ lệnh.
•Để ta xem trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì.
Hoàng thượng nói thầm.
Một tên lính canh lập tức chạy ra. Toan bắt lấy Hải dẫn đi.
•Không cần, ta tự mình đi.
Hải lập tức phát tay, bộ dạng ung dung bước đi ra khỏi chính điện. Dọc đường quan lại thấy hắn đều bàn tán xôn xao. Lâm Vương Gia cười khẩy, cho rằng Hải chính là đang làm chuyện ngu xuẩn. Chém đầu thì chết cmn rồi, còn nói cái gì được nữa. Dám đối đầu với gã chỉ có con đường diệt vong mà thôi.
Bên ngoài đã là giờ thìn ba khắc, nắng đã lên cao. Lính canh dẫn Hải ra khỏi chính điện, đi đến cột trụ thứ ba thì liền ép hắn quỳ xuống. Tất nhiên là hắn không quỳ. Chỉ chống một gối xuống đất. Đầu hạ thấp, phần cổ lộ ra.
Lính canh kia không chút do dự lập tức rút đao một phát chém xuống. Đầu Hải rơi ra khỏi cổ lăn tròn trên đất.
Hành động dứt khoát, lính canh sau khi chém xong liền đem đao tra lại vỏ đoạn chạy vào trong điện báo cáo.
•Bẩm hoàng thượng, đã hành hình xong.
Hoàng thượng nghe vậy liền gật đầu, vẻ mặt vẫn còn nghi vấn. Chẳng lẽ hắn cứ như vậy chết đi.
Đúng lúc này bên dưới quan thần đột nhiên ồn ào, có người còn la lên thất thanh. Chỉ thấy từ bên ngoài chính điện, Hải vô thương vô tích thong dong đi vào.
Nhìn thấy hắn hoàng thượng cũng kinh ngạc trợn mắt.
Về phần tên lính vừa chém Hải thì hết hồn hết vía. Hét lên như gặp quỷ.
•Ngươi nói đã dụng hình xong. Tại sao hắn vẫn còn sống.
Hoàng thượng lập tức hỏi tên lính canh.
•Hoàng thượng, tiểu nhân không dám nói sai. Rõ ràng tiểu nhân đã chém đầu hắn, còn thấy đầu hắn rơi xuống đất. Không hiểu tại sao hắn vẫn còn sống.
Lính canh hoảng sợ tột độ, vội vàng quỳ xuống giải thích. Trong lúc đó Hải đã trong ánh nhìn đầy kinh dị của chúng quan, hắn ung dung đi đến trước mặt hoàng thượng.
•Hoàng thượng, tiểu dân đã dụng hình xong.
Hải khom người hành lễ.
Hoàng thượng nhíu mày, cố gắng nhìn xem hắn là người hay quỷ. Tuy nhiên nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy chỗ nào bất thường. Điều này khiến hoàng thượng không nói thành lời.
•Không thể nào, rõ ràng là giở trò. Hoàng thượng chắc chắn là hắn đã giở trò. Hắn đã làm gì đó với tên lính canh…
Lâm Vương Gia như không tin vào mắt mình. Lập tức nhảy ra la ó. Vu khống trắng trợn.
•Không có, hoàng thượng tiểu nhân thật sự đã làm. Tiểu nhân không biết.
Tên lính canh vô duyên vô cớ bị cuốn vào lập tức hoảng sợ, vội vàng oan ức nói.
Hải thì nhíu mày, có chút tức giận. Tên Lâm Vương Gia này rõ ràng là ép người quá đáng.
•Lâm Vương Gia nếu ngươi nói vậy ta có thể dụng hình tại nơi này. Chỉ là lần này ta muốn cược một lần.
Hải lập tức lên tiếng.
•Ngươi muốn cược cái gì.
Lâm Vương Gia đang lúc nóng giận liền đáp lời.
•Đầu của ngươi….
Hải không khách khí nói.
•Cái gì…..
Nghe tới liền biến sắc, vội vàng lùi lại.
•Hoàng thượng, tiểu dân vốn dĩ đã dụng hình xong. Chỉ là bởi vì Lâm Vương Gia ép người quá đáng, vu oan giá họa. Bây giờ ta ở trước mặt bá quan một lần nữa chịu hình. Chỉ muốn cược một chuyện. Nếu như ta bị chém mà vẫn còn sống ta chỉ cần cái đầu của Lâm Vương Gia mà thôi.
Hải không quan tâm đến Lâm Vương Gia, quay sang thưa chuyện với hoàng thượng.
•Được, ta đồng ý.
Hoàng thượng cảm thấy thú vị, lập tức gật đầu.
•Hoàng thượng không được…
Lâm Vương Gia thất kinh đổi sắc. Vội vàng can ngăn. Cược gì không cược, tại sao lại đi cược cái đầu của ta cơ chứ.
•Lâm Vương Gia, ngươi hoảng cái gì. Lúc nãy không phải ngươi oang oang cho là giở trò sao. Bây giờ lại không giám cược…
Hoàng thượng lập tức không vui. Chất vấn Lâm Vương Gia.
•Thần….
Lâm Vương Gia nghẹn họng. Không biết trả lời thế nào. Lòng gã hối hận xanh ruột. Đang yên đang lành tự nhiên lại kéo mình vào tròng.
•Đừng nói nhiều nữa, quyết định như vậy đi. Ngươi, tiếp tục hành hình cho ta.
Hoàng thượng chán ghét nói. Đoạn ra lệnh cho tên lính canh khi nãy.
Hải khẽ nhếch mép. Tiếp tục quỳ một chân xuống, chuẩn bị nhận hình.
Tên lính canh run rẩy đi qua. Vẻ mặt hắn tái nhợt vì sợ. Tay cầm đao cũng xiết chặt hơn bình thường. Hắn cắn răng, vung đao chém hết sức.
Phựt….
Tiếng đao xược qua. Đầu Hải một lần nữa rơi xuống. Tuy nhiên không có máu chảy ra.
Mọi người kể cả hoàng thượng đều nín thở quan sát. Tuy nhiên Hải vẫn im lìm bất động. Đôi mắt cũng đã nhắm nghiền.
Trong lúc lòng người cho rằng hắn đã chết thì cơ thể Hải chợt động đậy. Dưới sự không thể tin được của tất cả mọi người, cái cơ thể không đầu của hắn vậy mà đứng dậy.
Ai nấy đều chết lặng. Giống như bức tượng đứng im nhìn Hải đi đến nhặt lấy cái đầu của mình đoạn đem lên gắn trở lại cổ. Giống như phép màu, cổ hắn vậy mà liền lại bình thường. Ngay cả vết chém cũng biến mất không thấy đâu.
•Hít….
Tiếng hít thở nặng nề. Lòng người thì run rẩy. Họ rốt cuộc cũng hiểu, đứng trước mặt họ nếu không phải thần tiên thì chính là đại ma thần. Dù là gì thì bọn họ cũng không có khả năng chống lại.
Hoàng thượng cũng trợn mắt há mồm. Hắn dường như không thể tin được vào mắt mình. Đây vốn dĩ là chuyện không thể xảy ra lại xảy ra ngay trước mặt. Cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy như vậy.
•Yêu tà, ngươi chính là yêu tà. Người đâu mau bắt hắn…
Khủng hoảng nhất phải kể đến Lâm Vương Gia. Ông ta giống như bị đả kích nặng nề. Điên dại chỉ tay vào Hải mà quát. Tuy nhiên không có ai để ý đến gã. Toàn bộ đều dùng ánh mắt kính sợ tập trung vào Hải.
•Câm miệng cho ta…. Người đâu mau đem Lâm Vương Gia bắt vào đại lao cho ta.
Hoàng thượng nhìn thấy Lâm Vương Gia lỗ mãng đã sớm không vừa mắt lập tức quát to. Đoạn ra lệnh, liền có hai tên lính bay ra lôi cổ gã xuống.
•Hoàng thượng, hắn là yêu tà. Đừng tin hắn, hạ thần bị oan…. Hoàng thượng….
Lâm Vương Gia la hét thảm thiết. Cho đến lúc bị lôi ra khỏi chính điện vẫn còn nghe giọng gã oai oái vang vọng vào.