•Ta hỏi lại một lần nữa, các ngươi có thả người của ta không.
Xung quanh Hải lượn lờ tà khí cuồn cuộn khiến y phục, tóc tai bay phất phơ. Cộng với vẻ mặt phẫn nộ khiến cho hắn nhìn như một ma thần.
•Ngươi, ngươi là ai….
Lâm Vương Gia ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Hải lạnh lùng bước tới. Không nói một lời.
•Ngươi đừng qua đây…
Lâm Vương Gia biến sắc. Vội vàng lết lùi về sau.
….
•Yêu tà to gan. Dám mạo phạm Vương Gia, thật không biết chết là gì.
Đúng lúc này một tiếng quát từ trong Lâm gia vọng ra. Chỉ thấy Độc Chu Lăng Cô mặc bộ y pháp sư từ trong bay ra. Tay gã cầm đào mộc kiếm, đầu đội quan mão, bộ dạng tiên phong đạo cốt.
Theo sau gã chính là Lâm công tử, Lâm Thư.
•Chu tiên sinh cứu ta…
Nhìn thấy Độc Chu Lăng Cô, Lâm Vương Gia giống như nhặt được cọng rơm cứu mạng lập tức gào lên.
•Cha yên tâm, hài nhi tới cứu cha đây…
Lâm Thư tận dụng cơ hội lấy lòng phụ thân lập tức dẫn theo chục hộ vệ chạy tới bu quanh Lâm Vương Gia. Phần hắn thì ân cần đỡ ông ta dậy.
•Thì ra là ngươi…
Hải thấy người đến lập tức nhíu mày. Hắn làm sao không nhận ra được tên pháp sư Độc Chu Lăng Cô này. Thật không ngờ đã lâu không thấy lại bị hắn đâm một đao.
•Yêu tà, hôm nay có bổn pháp sư ở đây, ngươi dù có cánh cũng khó thoát.
Độc Chu Lăng Cô bay đến trước mặt Hải, mộc kiếm chỉ thẳng cao giọng quát lác.
•Hừ….
Hải hừ lạnh. Không chút để vào mắt. Trước khi hắn đã không xem gã là gì, bây giờ càng không coi trọng. Trực tiếp không nhìn đến.
•Hừ ! Trước mặt ta mà vẫn ngông cuồng. Người đâu, mở khốn linh trận.
Độc Chu Lăng Cô tức giận vì Hải không để ý đến hắn. Tuy nhiên hắn vẫn không thất thố, giữ nguyên dáng vẻ không giận tự uy. Nghiêm giọng ra lệnh cho đám thuật hạ.
Đám thuật hạ của hắn đã sớm chuẩn bị. Mỗi tên đều cầm pháp khí chạy quanh Hải. Tạo thành một dạng trận người. Trận pháp sử dụng pháp lực do người truyền vào pháp khí, sau đó tạo ra một sự cộng hưởng. Một lồng giam xuất hiện nhốt Hải vào trong.
Hải nhìn trận pháp, nhíu mày một cái. Hắn có thể cảm nhận được pháp lực trong cơ thể mình đang bắt đầu đông lại, không thể vận chuyển được. Rõ ràng đây là dạng trận pháp phong ấn.
•Yêu tà, dưới Khốn linh trận của ta đừng hòng trốn thoát.
Độc Chu Lăng Cô vô cùng đắc ý. Hắn đã chuẩn bị rất kĩ nên không hề sợ Hải phá được vòng vây. Khốn linh trận là đại trận có tiếng trong giới pháp thuật, thuộc loại cao cấp. Hắn đã phải bỏ ra cái giá lớn để mua. Lần này hắn cực kỳ tự tin sẽ trả thù được Hải, khiến hắn sống không bằng chết.
•Pháp sư, hắn dám mạo phạm phụ thân ta, mau bắt lấy hắn. Ta muốn tra tấn hắn, hành hạ hắn.
Lâm Thư cũng rất cao hứng khi nhìn thấy Hải bị nhốt. Lòng hắn rạo rực mong đợi lúc Hải bị nhốt trong tay hắn . Đến lúc đó hắn sẽ được thoải mái hưởng thụ mỹ nhân trước mặt Hải. Làm cho hắn đau khổ sống không bằng chết.
•Thu trận. Bắt lấy hắn…
Độc Chu Lăng Cô ra lệnh. Đám thuộc hạ lập tức bấm pháp quyết, lồng giam từ từ thu nhỏ lại. Chẳng mấy chốc Hải sẽ trở thành chim trong lồng.
Tuy nhiên.
Độc Chu Lăng Cô đã quá xem thường Hải. Hắn hiện tại đã lợi hại hơn trước khi gấp nhiều lần. Hơn nữa hắn còn đang sở hữu món binh khí độc nhất vô nhị “ Như Ý Kim Cô Bổng “.
Chỉ thấy hắn nhếch mép cười một cái. Đoạn đưa tay lên lỗ tai móc ra một cục gáy, à chết cha nhầm. Móc ra một cây kim nhỏ. Sau đó ném lên không.
Tiếng kim loại ma sát. Cây kim trong tích tắc hóa thành một đại hán kim giáp.
•Phá trận cho ta…
Hải ra lệnh cho đại hán kim giáp. Hắn lập tức ra tay. Bởi vì không có pháp lực, đại hán hoàn toàn không bị trận pháp ảnh hưởng. Tự do đi đến trước mặt một tên thuật hạ của Độc Chu Lăng Cô. Tên này đang cầm pháp khí điều khiển trận pháp.
•Cái , cái gì…
Hắn run rẩy nhìn đại hán kim giáp, tuy hoảng sợ nhưng bởi vì phải duy trì trận pháp nên hắn không thể cử động.
…. Bốp…..
Một quyền nhẹ nhàng của đại hán kim giáp, tên thuộc hạ lập tức ngã ra ngất xỉu.
•Cái gì, tên đó là sao…
Tròng mắt Độc Chu Lăng Cô như muốn lòi ra. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao đại hán kim giáp kia lại có thể đi lại thoải mái trong trận pháp của hắn.
Không chỉ có hắn. Cha con Lâm Thư cũng kinh ngạc không kém gì.
•Pháp sư, ngươi làm gì đó, mau bắt hắn lại.
Lâm Thư lập tức quát lên. Hắn không muốn Hải thoát ra.
•Nhanh thu trận, nhanh thu trận.
Độc Chu Lăng Cô gấp gáp hối thúc. Những tên thuộc hạ lập tức liều mạng thu trận.
Tuy nhiên đại hán kim giáp vẫn vô cùng ung dung. Đi lại như trốn không người. Chỉ mất mấy hơi thở đã hạ gục thêm bốn tên. Trận pháp vì vậy mà suy giảm đi rất nhiều.
•Khốn kiếp….
Độc Chu Lăng Cô không thể đứng nhìn được nữa. Hắn lập tức rút kiếm bay vào. Muốn chém đại hán thành hai khúc. Đại hán kim giáp cũng phát hiện ra hắn, gã quay người, cánh tay kim sắc vòng quanh bắt lấy mộc kiếm.
•Hả…..
Độc Chu Lăng Cô cả kinh. Đào mộc kiếm của hắn là một pháp khí, tuy là gỗ nhưng sắc bén vô cùng. Ấy vậy mà đại hán kia lại bắt được dễ dàng nhưng vậy.
Rắc…
Âm thanh nứt vỡ. Mộc kiếm trong tay đại hán nhẹ nhàng bị bóp nát. Sau đó đại hán lại tiếp tục vung một đấm vào ngực Độc Chu Lăng Cô. Đánh hắn ói máu bay xa cả chục thước.
Độc Chu Lăng Cô bị hạ, đám thuật hạ còn lại giống như rắn mất đầu. Lập tức trở nên rối loạn. Trận pháp cũng theo đó lung lay. Hải lúc bấy giờ mới ung dung, tà khí trong người bộc phát như vũ bão. Đánh tan tác lồng giam. Tiện thể phá luôn trận pháp.
•A.. Phụt…..
Đám thuộc hạ của Độc Chu Lăng Cô bị phản phệ. Mỗi tên phun máu đầy trời. Ngã nhào toán loạn. Nếu không phải Hải đã cố tình nương tay e rằng tất cả đã chết.
Phá xong trận pháp, Hải lại tiếp tục tiến tới chỗ cha con Lâm Thư. Bọn họ lúc này mặt cắt không một giọt máu. Sợ đến mức đứng không vững.
•Cao nhân, xin tha mạng….
•Cao nhân tha mạng, ta sai rồi, ta sẽ thả người. Đừng giết ta….
Hai cha con đồng loạt quỳ xuống. Cũng không quan tâm thân phận bản thân mà hạ mình van xin.
Hải mặt lạnh vô tình. Đại hán kim giáp lại hóa thành kim bổng, tự động bay trở lại. Hắn vung ta bắt lấy. Đoạn xoay côn một vòng sau đó đập mạnh xuống đất. Kim bổng nặng nề nện xuống nền đá vang lên tiếng ầm ầm. Đại địa không chịu nổi lập tức tách ra một hố sâu, toàn bộ sân trước nhanh chóng phân thành hai đoạn. Ngay cả Đại phủ của Láo gia cũng theo đó đổ sập. Âm thanh trấn động vang vọng cực xa. Toàn bộ dân chúng gần đó đều nghe thấy. Hầu như tất cả ai nấy đều giật mình. Thầm hiểu Lâm gia có biến.