Tưởng chừng đâu mọi truyện đã kết thúc. Tác giả sắp sửa chia tay mọi người.
Thế nhưng không ai ngờ được. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi cáp ấy, một chuyện kì tích đã xuất hiện. Ngay khi hỏa diễm tử sắc gần như bao chùm hai người Hải. Một ánh kim quang rực rỡ giống như ánh sáng ngày tận thế từ trên trời giáng xuống. Trong hư ảnh là một đại hán kim sắc, thân mặc kim giáp. Bộ dạng oai phong liệt liệt. Hắn như chiến thần giáng hạ nhân gian. Đáp xuống trước mặt hai người bọn họ. Một tay giơ lên. Đem toàn bộ hỏa diễm ngăn chặn. Dù lửa tử sắc kia có cuồng bạo cách mấy vẫn chịu thua kim quang. Chỉ có thể ở bên ngoài.
Mọi chuyện xảy ra trong điện quang hỏa thạch. Khi hỏa diễm tan đi kim sắc đại hán càng hiện ra rõ rệt. Phần khí thế kia vô cùng bá đạo.
•Cái này… Ngươi là ai…
Hải thập phần kinh ngạc. Miệng muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi thế nào. Dù sao chuyện vừa rồi cũng có chút kinh tâm động phách.
Đại hán không trả lời. Hắn đoạn quay lại. Đôi mắt kim sắc chằm chằm nhìn Hải. Hải hơi chột dạ, vội ho một tiếng. Làm thân mở lời.
•Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp. Không biết đại danh quý tánh là gì…
Hải bày ra bộ dạng thân thiện. Hắn có cảm giác người trước mắt không hề dễ gần một chút nào.
Lạch cạch, lạch cạch..
Đại hán sải bước. Âm thanh kim loại vang lên. Hắn đi thẳng đến trước mặt Hải.
•Ngươi muốn làm gì…
Hải không tự chủ lùi lại một bước. Khi đi không quên kéo theo Thiên Tước Nữ.
Đại hán vẫn yên lặng đến lạ lùng. Hoàn toàn không có mở miệng. Thậm chí không hề nhếch mép. Giống như một người gỗ. Gã tiếp tục tiến tới một bước đoạn đưa bàn tay đến trước mặt Hải.
Thoạt đầu Hải còn giật mình phòng thủ. Thế nhưng lại phát hiện ngoài hành động lạ lùng như vậy gã không còn làm gì khác. Vẫn chỉ đưa tay ra bất động.
Hải chớp chớp mắt. Đại hán này dường như muốn hắn nắm lấy tay mình. Nghĩ đoạn hắn liền bước lên bắt lấy tay gã. Dù sao gã cũng đã cứu hắn một mạng. Có gì phải xoắn.
Chợt dị biến xảy ra. Khi bàn tay hai người chạm vào nhau. Thân thể đại hán chợt lóe lên kim quang bàng bạc. Dưới sự kinh ngạc của Hải và Thiên Tước Nữ, gã từ một người khôi ngô biến thành một cây trường côn dài năm xích.
Trường côn kim sắc. Thân khảm nhiều đường vân kì lạ. Bên ngoài lấp lóe kim quang. Hải tay nắm trường côn một cảm giác quen thuộc trở về. Giống như bằng hữu gặp nhau sau bao nhiêu năm cách trở. Cảm giác thân thiết này đến từ huyết mạch. Đến từ tận tâm hồn. Sức mạnh không đến từ bản thân hắn ào ạt tràn vào huyết quản. Cảm giác này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Giống như bản thân hắn đã trở lại con người vốn có. Nắm giữ trường côn, từ nay ngạo nghễ thiên địa.
Hống, hống…
Cửu Ngụy bị bỏ quên một bên. Nó ấm ức gầm lên. Chín cái đầu đâm về phía bọn họ. Mang theo lực lượng vạn mã hành quân. Thế không thể đỡ.
Hải nhướng mày. Bàn tay vuốt nhẹ thân côn. Đoạn vung mạnh về phía trước. Trường côn bay thẳng một mạch, đâm sầm vào Cửu Ngụy đang lao tới. Đem ra so sánh, trường côn chẳng khác nào một que tâm nho nhỏ. Nó thậm chí còn không để vào mắt. Tuy nhiên nó đã lầm to. Cây trường côn này tuy nhìn nhỏ bé nhưng lại nặng không thể tưởng tượng. Ít nhất cũng phải hơn một vạn tám ngàn cân. “ 19 tấn “. Bị nó đụng phải thì cho dù là thập đại thần thú cũng phải méo mồm. Chỉ thấy Cửu Ngụy rống thảm. Không tự chủ mà phải dừng lại. Chỗ va chạm với trường côn bị lõm xuống một lỗ. Lớp da bì bị đánh nứt toác.
Sau khi ngăn chặn Cửu Ngụy, trường côn lại đảo một vòng trên không trở lại tay Hải.
•Ở yên đây, chờ ta xử lý nó…
Hải nhếch mép cười hài lòng. Đoạn dặn dò Thiên Tước Nữ một câu rồi tung người bay lên. Hướng tới chỗ Cửu Ngụy.
•Quái thai kia, ăn của gia gia ngươi một gậy.
Hải hét lớn tràn đầy khí lực. Ở trên không lao xuống như một viên đạn.
Cửu Ngụy cũng rống lớn. Nó mặc dù bị đau nhưng hoàn toàn không có chút gì hoảng sợ. Ngược lại càng thêm tức giận. Lại hướng tới Hải phun ra chín vòi lửa. Hải không lùi mà còn tiến tới. Lượn trái né phải. Tránh khỏi hỏa diễm. Khi đến gần Cửu Ngụy một đoạn hắn liền vung côn đập một đập. Tuy khoảng cách hai bên không quá gần. Nhưng trường côn lại có thể dài ra, hơn nữa càng dài càng lớn. Nặng nề rớt lên lưng Cửu Ngụy.
Phần lưng Cửu Ngụy vang lên một tiếng hự. Có lẽ đã có vài chiếc xương sườn bị gãy khiến nó trợn trừng mắt. Tuy nhiên nó vẫn không quên ăn miếng trả miếng. Hai cái đầu lập tức húc về phía Hải.
Hải cực tốc thu lại trường côn đem về chắn trước mặt. Vừa lúc va chạm với hai cái đầu. Lực đạo cực mạnh khiến Hải bị hất lùi. Tuy nhiên không có thương tổn gì.
Một lần phản công thất bại, chín cái đầu của Cửu Ngụy lại tiếp tục tấn công. Chúng bắt đầu vây quanh bốn phía, hội đồng đánh Hải.
Hải đứng giữa vòng vây nhưng vẫn khá ung dung. Tay múa trường côn chống đỡ tấn công. Lấy công làm thủ. Một một đòn liền khiến cho một cái đầu của Cửu Ngụy phải đau đớn.
Một nén nhang qua đi, Cửu Ngụy bắt đầu cảm thấy quá sức. Chín cái đầu của nó đều bị đập ê ẩm. Còn Hải thì vẫn sinh long hoạt hổ, ở giữa vòng vây múa may quay cuồng.
Tuy vậy nó vẫn không có ý định thoái lui. Ánh mắt của nó lóe lên, những đường vân hỏa diễm trên người nó bùng phát dữ dội. Phạm vi mười dặm xung quanh nó biến thành biển lửa. Sức nóng khủng khiếp đến đá cũng phải tan chảy. Cửu Ngụy đứng ở trung tâm giống như Hỏa Vương. Hỏa diễm xung quanh giống như thần dân của nó. Chịu nó điều khiển. Hóa thành vô số hỏa thú ào ạt xông vào cắn xé Hải.