•Tên khốn kiếp ngươi không ngờ còn dám ra. Hôm nay ngươi chết chắc. Người đâu chém hắn cho ta…
Công tử họ Lâm thấy Hải đi đến, hận ý trong lòng lại bạo phát. Lập tức không chần chừ ra lệnh cho thuộc hạ xông lên. Muốn chém giết Hải cho hả giận. Thuộc hạ của hắn việc quen dễ làm, nhận được lệnh lập tức rút đao xông vào. Mỗi tên đều dùng sát chiên muốn trong thời gian nhanh nhất chém giết Hải. Hải vẻ mặt buồn chán. Vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mặc kệ đao kiếm rất nhanh chém lên người.
•Đoảng…
Mấy tiếng loảng xoảng vang lên. Đao kiếm chém lên người Hải lần lượt gãy vỡ. Còn bản thân hắn vẫn nguyên vẹn không chút sứt mẻ. Thậm chí nhúc nhích một cái cũng không có.
Những người có mặt xung quanh đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn. Việc này hoàn toàn xóa bỏ nhận thức hiện tại của bọn họ. Về phần mấy tên vừa chém Hải vẻ mặt đã trở nên hoảng hốt, vội vàng cầm chuôi kiếm lùi lại. Tuy nhiên Hải làm để bọn chúng thoát được. Pháp lực lập tức tuôn ra khiến cho chúng toàn thân cứng ngắc, không thể cử động. Hắn cứ thế nhẹ nhàng bước qua bọn họ.
•Ngươi, ngươi dùng yêu thuật. Rõ ràng là yêu thuật. Người đâu mau giết chết hắn, xông lên, tất cả xông lên hết cho ta…
Công tử họ Lâm hoảng sợ xanh mặt. Chỉ có thể dựa vào bản thân đông người mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh. Đám thị vệ cũng hoảng sợ không kém, tuy nhiên bởi vì mệnh lệnh không thể không cắn răng lao ra. Mấy chục tên đồng thời tiến đến. Tiếng đao kiếm chém vào không khí nghe mà lạnh người.
Hải mặt lạnh nhạt. Bàn tay nắm chặt. Hắn vận chuyển pháp lực tập hợp vào chân phải. Sau đó đạp mạnh xuống đất. Lực lượng khủng bố bạo phát. Nền đá dưới chân hắn bị đạp lún xuống thành một cái hố. Lấy hắn làm trung tâm một luồng sức mạnh lập tức quét ra bốn phía. Đám thị vệ đứng trước luồng sức mạnh kia giống như con thuyền nhỏ giữa bão tố. Không kịp hét lên đã bị cuốn đi. Nguyên một đám bay lả tả. Từng tên từng tên rơi vãi khắp nơi. Có nằm trên đất, có vắt ngọn cây, có rơi xuống sạp rau củ… Mỗi tên một kiểu.
Hải một chiêu diệt sạch toàn quân. Bộ mặt hờ hững nhìn sang công tử họ Lâm.
Vị công tử họ Lâm kia lúc này đã vô cùng kinh hãi. Hắn ngồi bệch dưới đất. Vẻ mặt run rẩy.
Hải thản nhiên cất bước, chầm chậm tới gần.
•Ngươi đừng qua đây…
Công tử họ Lâm thất thanh la lên. Vẻ mặt kinh hoàng, liên tục lê lết cái mông về sau.
Hải rất nhanh đã đến bên cạnh hắn. Nhẹ nhàng tình cảm nắm cổ áo hắn kéo lên.
•Không phải ngươi vừa rồi rất hung hăng sao.
Hải điềm đạm hỏi.
•Đại gia, ta sai rồi. Xin tha cho ta đi…
Công tử họ Lâm khóc lóc cầu xin. Hắn thật sự sợ hãi đến tuyệt vọng rồi.
•Vô dụng…
Hải thấy vậy khinh thường nói một câu. Đoạn vung tay ném gã đi. Lần này hắn thật sự mạnh tay. Công tử họ Lâm kia bị ném xa năm sáu trượng. Ngã nhào vào một hàng quán bên đường. Không rõ sống chết.
Xong chuyện Hải liền quay gót đi đến chỗ chúng nữ đang đứng cùng với Lý Tam Nương.
•Ta đi đây. Ở lại tự chăm sóc cho tốt. Đừng lo lắng, ta sẽ về nhanh thôi..
Nhìn chúng nữ hắn ôn hòa nói. Chúng nữ cũng nhìn hắn gật đầu. Tuy không vui vẻ như ít nhất không có âu sầu.
Hắn thấy vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Vì vậy sau khi từ giã liền lập tức khởi hành. Chân đạp chân không, cực nhanh bay đi.
•Lý đệ thật sự là thần nhân a…
Nhìn theo hướng hắn biến mất, Lý Tam Nương không khỏi thì thào.
Trên bầu trời mây trắng lượn lờ. Hải chân đạp cân đẩu vân một đường phi hành về phía trước. Hướng hắn đi là hướng bắc.
Nhiệm vụ lần này chính là lấy râu của Địa Tử Long. Một con ác long ở Tử Vong Đàm.
Địa Tử Long là một long chủng. Tuy nhiên lại thuộc về lớp ác thú. ( ác thú chính là những sinh linh tu luyện nhưng không hóa hình. Thường dùng giết chóc để tu hành). Quanh năm ẩn náo ở Tử Vong Đàm, một đầm lầy chết chóc nằm về phía bắc. Tương truyền Địa Tử Long có tiếng thét của quỷ thần. Nó vô cùng hung ác. Thích ăn thịt người. Bởi vì tu luyện đã lâu nên linh trí cực cao. Người không may gặp phải nó đa số đều táng mạng.
Mặc dù Địa Tử Long nguy hiểm như vậy. Nhưng lại có đồn đãi rằng trên người nó từ trên xuống dưới đều là bảo vật, nguyên liệu cực kỳ hiếm có. Vì vậy từ trước đến nay có rất nhiều người thèm muốn. Thậm chí treo giá cao thu mua, đặc biệt là hoàng cung thậm chí còn ban một chức quan để ban thưởng cho người cống nạp lên Địa Tử Long. Tuy vậy đến nay vẫn không có ai có diễm phúc được hưởng.
Tử Vong Đàm nằm ở phía bắc, cách xa Hoàng Thành ngoài trăm dặm. Mặc dù Hải liên tục phi hành nhưng phải mất gần một ngày mới đến được vùng địa phận bên ngoài. Đổi lại là người bình thường muốn tới được đây ít nhất phải mất nửa tháng.
Vùng địa phận áp sát Tử Vong Đàm có một trấn nhỏ. Là nơi giao thương đồng thời là chỗ trú ngụ cho những người đến Tử Vong Đàm tìm bảo. Diện tích nơi này không lớn. Tính tổng cộng chỉ có hơn hai chục kiến trúc. Trong đó đa số là nhà trọ. Còn lại chút ít là phân đà của những thương hội. Là nơi chuyên môn giao dịch những vật phẩm được lấy từ Tử Vong Đàm.
Hải phá không bay đến. Sau đó nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài trấn. Hắn không muốn gây ra động tĩnh quá nhiều. Dù sao hắn đến đây không phải để biểu diễn. Vì vậy hắn im hơi lặng tiếng đi vào trong trấn.