Hải đi theo cô bé Tiểu Thanh đến động phủ. Nó nằm ở một chỗ hẻo lánh, khuất sau một cây tùng già.
•Úy… Có yêu khí rất mạnh mẽ.
Hải bỗng dưng kêu lên, cái mũi hướng không khí ngửi ngửi.
•Yêu khí, sao ta không nghe thấy.
Tiểu Thanh bắt trước Hải tuy nhiên không phát hiện được gì.
•Tên này ẩn giấu khí tức. Ngươi tu vi quá yếu làm sao phát hiện được.
Hải nhỏ giọng đáp đoạn khẽ dặn dò.
•Mặc kệ hắn.
Tiểu Thanh lanh lợi gật đầu, rõ ràng ý nghĩ của Hải.
Đoạn hai người giả vờ như không biết gì cứ tiếp tục đi.
Luồng yêu khí đang ẩn nấp cũng không phát hiện điều bất thường, tiếp tục theo đuôi họ.
Hải đứng dưới gốc một cây tùng già nua. Từng chiếc rể lớn uốn lượn dữ dằn như những con đại xà hung mãnh. Ở dưới gốc cây là động phủ của Tiểu Thanh cùng đệ đệ đang cư ngụ.
•Mở ra đi…
Hải ra lệnh .
•Ân.
Tiểu Thanh gật đầu một cái. Đoạn sử dụng bí pháp gì đó để mở cửa động. Dưới động tác của nàng, những chiếc rể tùng bắt đầu chuyển động, sau đó một cái động cao hơn nửa người xuất hiện.
Hải có phần kinh ngạc. Đoạn ngẩn đầu lên nhìn cây tùng già kia. Cái cây này vậy mà đã hóa linh. Mở ra ý thức. Không lâu nữa liền sẽ tu thành thụ yêu.
•Chúng ta vào thôi…
Hải phất tay nói lớn. Toan đi vào cửa động.
Bỗng.
•Khặc khặc…
Một tiếng cười không biết từ đâu phát ra.
Tiểu Thanh nghe được lập tức đề cao cảnh giác. Về phần Hải thì vẻ mặt vẫn thờ ơ bình đạm.
Sột soạt…
Tiếng bò lê trên mặt đất. Chỉ thấy phía rừng cây bò ra một sinh vật to lớn. Nó có thân hình như rắn nhưng vẩy rồng. Đầu như ngạc bờm như sư và có một cái sừng trên trán. Sinh vật dài hơn bảy mét, thân to bằng người. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hai người với vẻ đầy dữ tợn.
•Giao long sao…
Hải nhíu mày lẩm bẩm.
•Giao Vương. Sao, sao ngươi tìm được ta.
Tiểu Thanh lúc nhìn thấy giao long lập tức hoảng sợ kêu lên. Rõ ràng nhận thức nó.
•Ngươi quen nó sao.
Hải nghe vậy bèn hỏi.
•Hắn chính là Giao Vương. Ngày trước sống ở Can Hồ cách đây ba mươi dặm. Tính tình hung ác. Bởi vì muốn được huyết mạch của đệ đệ ta mà mấy lần muốn ăn nó. Hại chúng ta phải trốn chạy khắp nơi.
Tiểu Thanh nhìn Hải Hoang mang kể lại.
•Khặc khặc.. Tiểu xà kia, để xem lần này hai ngươi còn chạy đi đâu. Khôn hồn thì mau giao đệ đệ ngươi ra ta sẽ tha chết cho ngươi.
Giao Vương mấp máy cái mồm đầy răng, âm dương quái khí nói.
•Đừng có mơ, không đời nào ta giao đệ ấy cho ngươi.
Tiểu Thanh tuy hoảng sợ nhưng vẫn kiên cường nói.
•Vậy thì chết đi.
Giao Vương không được thuận ý lập tức rống giận. Cái miệng há lớn bổ về hướng Tiểu Thanh. Một lời không hợp lập tức ra tay, hung hãn không cần nói nhiều. Còn về sự có mặt của Hải hắn hoàn toàn không để vào lòng. Trong vòng trăm dặm quanh đây hắn chính là vương giả. Không sợ bất cứ ai.
•A…
Tiểu Thanh thấy Giao Vương đánh tới lập tức kinh hô. Không chần chừ quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên nàng bỗng sựt nhớ ra Hải vẫn còn đứng đó lập tức quay đầu lại kêu lớn.
•Đại nhân, cẩn thận.
Hải nghe lời của Tiểu Thanh lập tức nhoẻn miệng cười. Mắt nheo lại nhìn vào Giao Vương đang lao tới. Hắn quyền đầu nắm lai. Người hơi cong xuống, sau đó vung mạnh ra một quyền.
•Đại nhân..
Tiểu Thanh cả kinh, không biết Hải muốn làm gì. Giao Vương tu luyện đã lâu, tu vi vô cùng cao cường. Người này muốn đối đầu với nó nếu không điên thì chính là muốn tự sát a.
Ầm.
Tiếng va chạm mạnh. Tiểu Thanh sợ hãi không dám nhìn, vội vàng lấy tay che mặt. Trong lòng nàng Hải chắc chắn chết không thoát khỏi. Tuy nhiên âm thanh phía sau lại khiến nàng giật thót mình.
•Một tiểu ba trùng mà cũng dám trước mặt ta huênh hoang.
Là giọng nói của Hải. Trong ngữ điệu tràn ngập vẻ xem thường.
•A…
Tiểu Thanh vội mở mắt lập tức há mồm kinh ngạc kêu lên. Chỉ thấy Hải một quyền nện lên mõm Giao Vương. Ấy vậy mà nhẹ nhàng chặn được nó. Thậm chí ngay cả vẻ mặt của hắn cũng không thay đổi.
•Hự…
Đoạn Hải dùng sức. Đập Giao Vương kêu thảm một tiếng, thân hình cồng kềnh bay ngược trở lại, đụng gãy vô số cây cối.
•Hôm nay là tử kì của ngươi…
Hải hô lớn. Lập tức búng người đuổi theo. Đoạn bắt được cái đuôi Giao Vương. Lại giống như là quất roi, đem giao Vương nện ầm ầm dưới đất. Đập sập không biết bao nhiêu đại thụ.
•Ha…
Tiểu Thanh nhìn cảnh tượng chỉ biết trợn mắt há mồm. Một lời cũng không thể thốt ra. Quá kinh khủng, thật sự quá kinh khủng. Đại Giao Vương mạnh mẽ như vậy mà lại bị người ta đánh như vậy. Nếu không tận mắt chứng kiến thì nói ra sẽ làm người ta cười chết.
•Hây…
Hải hét lên. Vung tay đập Giao Vương thêm một lần nữa rồi buông tay. Vẻ mặt hết sức thoải mái.
•Đánh thật đã tay..
Hải phủi tay, cao hứng nói.
•Cái này, này…
Tiểu Thanh nhìn Giao Vương thê thảm, chết không thể chết thêm bên kia lập tức á khẩu, không còn gì để nói. Một đời Giao Vương lại có kết cục như vậy.
•Xử lý xong rồi. Mau kêu đệ đệ ngươi ra đây.
Hải bước đến bảo Tiểu Thanh. Cái động này của họ thật sự quá nhỏ, hắn chui không lọt a.
•Ân…
Tiểu Thanh gật đầu, đoạn nhanh chui vào động.
Vài phút sau nàng đi ra, mang theo một sinh linh.
Hải nhìn xong khóe miệng lập tức co giật.
•Này, tỷ muội các ngươi có phải cùng thân sinh không. Tại sao lại khác nhau như vậy.
Hắn tò mò hỏi Tiểu Thanh. Bởi vì nàng là một con tiểu thanh xà còn đệ đệ thì lại giống như động vật, có bốn chân. Hình dáng giống như ngựa con. Nếu không phải trên thân có vảy thì hắn còn tưởng đây là một con tiểu mã a.
•Ta không biết, mặc dù không giống nhau nhưng chắc chắn chúng ta là thân sinh tỷ muội.
Tiểu Thanh đáp.
•Sao ngươi chắc chắn như vậy.
Hải nghi hoặc.
•Chúng ta có huyết mạch tương liên.
Tiểu Thanh trả lời.
•À !
Hải bộ dạng hiểu ra lập tức à lên một tiếng. Đối với thú yêu thì huyết mạch rất quan trọng. Chỉ cần là thân sinh thì chắc chắn sẽ có huyết mạch tương liên.
•Được rồi, để ta xem tình hình một chút.
Hải gật đầu. Cũng chẳng suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Đoạn bước đến đặt tay lên đỉnh đầu của đệ đệ Tiểu Thanh. Tiểu tử kia thoạt đầu còn e ngại, tuy nhiên dưới sự chỉ đạo của tỷ tỷ cũng ngoan ngoãn để cho Hải khám bệnh.