Ngộ Không Chuyển Thế – Chương 130 Thử Thách Đầu Tiên – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Ngộ Không Chuyển Thế - Chương 130 Thử Thách Đầu Tiên

Gió núi vi vu thổi, à mà đang giữa sa mạc thì lấy đâu ra gió núi. Nơi này chỉ có sự oi bức đến vãi cả mồ hôi xxx. So với bên ngoài, vùng trung tâm khắc nghiệt hơn không chỉ một lần. Nơi đây nóng chí ít cũng hơn năm mươi độ, đủ làm mỡ trong người sôi lên ùng ục. Đã thế còn phải chém giết với lũ Nhật Bạch Hung rảnh nách không ngừng xuất hiện. Cái hoàn cảnh này thật sự khiến người ta không phát điên thì cũng sụp đổ.
Đến hiện tại dù là bảo tiêu hay chúng nữ cũng đều mệt bở, không còn bao nhiêu sức chiến đấu. Bấy giờ Hải mới cho thấy sự trâu bò của mình, một thân một côn cân cả bầu trời. Bọn họ vừa đánh vừa lùi, chầm chậm tiếp cận khu vực quan trọng nhất của sa mạc Bạch Sát.
• Hửm…
Đến đây Hải chợt cảm nhận được một trường lực kỳ lạ.
• Mọi người cẩn thận, đừng bước vào phạm vi trung tâm.
Linh tính mách bảo hắn có nguy hiểm đang ẩn chứa, lập tức hắn cất tiếng cảnh báo cho những người phía sau. Nhưng dường như đã muộn một chút. Trong nhóm bảo tiêu có một thanh niên vì vô tình đã bước vào bên trong. Chớp mắt đó, tất cả mọi người bên cạnh liền cảm nhận được một sức mạnh huyền bí tụ tập, ào ạt đánh lên người y.
• Aaaaaaaa….
Thanh niên tức khắc ôm đầu hét lên, dường như đang phải hứng chịu một sự đau đớn tột cùng. Y lồng lộn lăn cù dưới cát, vẻ mặt méo mó, thất khiếu thì chảy máu. Tất cả diễn ra trong chưa đầy một phút, thanh niên đang khỏe mạnh sờ sờ liền trở nên im bặt, nằm vật ra không rõ sống chết.
Mọi người ai nấy sững sờ, muốn nhảy ra cứu nhưng bị Hải ngăn lại. Không gian bên trong quỷ dị bội phần, nếu không điều tra kỹ mà dại dột xông vào chỉ là hy sinh vô ích. Đoạn hắn vẫy tay, dụng pháp lực kéo thanh niên dở sống dở chết ra ngoài.
• Quả nhiên thần thức cũng vỡ vụn…
Hắn lầm bầm một mình sau khi xem xét tình huống của thanh niên.
• Mọi người nhất định không được đi vào vùng trung tâm. Bên trong có trận pháp công kích thần thức, vô cùng nguy hiểm. Hiện tại ta sẽ vào trong phá trận, các người ở ngoài chờ ta.
Đoạn hắn đứng lên, nhìn quanh dặn dò mọi người. Để bảo đảm cho họ hắn còn cố tình vẻ thêm một trận pháp, giúp họ có thể phòng thủ dưới sự tấn công như vũ bão của Nhật Bạch Hung.
Sau khi hoàn thành xong hắn liền phi thân vào trong, giống như thiêu thân lao vào lửa. Vừa bước chân lên vùng trung tâm lập tức xuất hiện một cổ trường lực như có như không tấn công về phía hắn. Vốn đã có chuẩn bị hắn liền sử dụng pháp lực bảo hộ thần thức, ngăn cho trường lực kia không thể xâm phạm. Tuy rằng đầu hắn đau như búa bổ nhưng vẫn có thể duy trì thần trí. Tức khắc bỏ qua lực lượng trận pháp, vận tốc độ cực nhanh chạy xuyên qua trận pháp. Trong lúc di chuyển hắn mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, tìm kiếm mắt của trận pháp.
• Rgao….
Dường như tức giận vì bị người qua mặt, trường lực bên trong trận pháp bắt đầu gào thét. Dần dần một đầu hư long được tụ ra. Nó chính là trận linh của trận pháp này. Bất kỳ ai xâm phạm trận pháp đều sẽ chọc đến nó, nó sẽ cường hoành tiêu diệt không tha thứ. Sát na nó liền đuổi theo truy sát Hải.
Hải hoàn toàn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của hư long, nó phía sau không ngừng bắn ra những quả cầu công kích thần thức hòng dồn hắn vào chỗ chết.
• Công kích thần thức sao, ta cũng có…
Đối với sự tấn công của hư long, Hải tuy khó chịu nhưng không đến nỗi sợ hãi. Sử dụng một thần thông có tính công kích thần hồn chống lại nó.
• Hống hống….
Bị đánh trả, hư long lập tức phẫn nộ. Nó vốn vô cùng đặc biệt, có khả năng công kích thần thức, người bình thường rất khó chống lại. Hơn nữa nó vô hình vô thái, những chiêu thức phổ thông không thể tác động lên nó. Vậy mà Hải hết lần này đến lần khác lại có thể đả thương nó khiến cho nó khó mà chấp nhận được. Trong lúc nhất thời nó bạo phát tính tình làm cho Hải âm thầm than khổ. Hắn đang phải nhất tâm nhị dụng, vừa phải điều tra trận nhãn, vừa phải chống chọi lại sự oanh kích, gần như lâm vào trạng thái lung lay sắp đổ. Chỉ là ý chí của hắn từ đầu chí cuối vẫn một mực kiên cường không hề buông bỏ hay gục ngã.
• Thấy rồi….
Ông trời không phụ người cố gắng, sau một thời gian chịu đựng tìm kiếm, Hải rốt cuộc phát hiện ra trận nhãn, tuy nhiên nó ở khoảng cách quá xa. Hư long đã bắt đầu dùng toàn lực, thần thức của hắn sắp chống không nổi.
• Nhờ ngươi đó, Kim Cô Bổng.
Đến nước này hắn chỉ có thể dựa vào Như Ý Kim Cô Bổng ra tay. Vừa rời khỏi Hải nó liền biến thành một nam nhân to lớn, theo chỉ thị của hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía mắt trận.
Hư long lập tức nhận ra sự xuất hiện của kẻ lạ mặt khác, nó liền phân tán sự tập trung, quay sang tấn công Kim Cô Bổng. Thế nhưng Kim Cô Bổng vốn không hề có thần thức vì vậy không quá bị ảnh hưởng, nó vẫn duy trì tốc độ không bao lâu nữa sẽ tiếp cận trận nhãn.
• Đối thủ của ngươi là ta…
Hải làm sao để hư long quấy nhiễu Kim Cô Bổng. Không còn vướng bận hắn lập tức sử dụng toàn lực hoành kích nó. Hư long liên tục phá rối liền quay lại tiếp tục triệt diệt Hải. Nó cũng có một chút linh trí, mơ hồ hiểu được hắn chính là đầu dây mối nhợ. Chỉ cần giết được hắn sẽ kết thúc mọi chuyện. Vì thế hư long bắt đầu tụ tập lực lượng trận pháp, muốn trong một kích phá sát tất cả.
• Hừ….
Hải hừ lạnh, hắn hiểu được mình sắp đương đầu với một chiêu hủy diệt. Tuy nhiên hắn không hề rút lui cũng không có đường rút lui. Lần này hắn quyết định đánh cược, đem toàn bộ pháp lực gia cố thần thức, lại sử dụng lực lượng mạnh mẽ nhất của thần thông chống lại.
Hai luồng tinh thần lực va chạm. Không hề có một chút tiếng động hay hiệu ứng rõ rệt nào. Tuy nhiên sự mãnh liệt hung hiểm bên trong lại vô cùng đáng sợ. Hải không ngừng lùi lại, khí thế kém hơn không ít. Đầu hắn như sắp nổ tung, thần thức có dấu hiệu nứt vỡ. Hắn cố gắng cắn răng chịu đựng, tình hình bất ổn như đèn trong bão tố.
Thời điểm hư long tưởng như đại thắng ,Kim Cô Bổng bên này rốt cuộc tiếp cận trận nhãn. Nó không hề chần chừ lập tức hóa thành một đại ấn khổng lồ, từ phía trên ầm ầm nện xuống. Trận nhãn chớp mắt đó vỡ tan, sự tuần hoàn sụp đổ, toàn bộ đại trận dần dần tiêu tán. Hư long mất đi lực lượng nó liền mất đi sức mạnh, bắt đầu biến mất. Trước khi hoàn toàn hóa thành hư vô, hư long vẫn cố gắng hống lên một tiếng không cam tâm, sự tồn tại của nó trong vạn năm hôm nay lại kết thúc như vậy.
Bởi vì trận pháp tan rã, vùng trung tâm sa mạc Bạch Sát lập tức hiện rõ. Hải cũng đến lúc sức cùng lực kiệt, uể oải khuỵu xuống. Chúng nữ bên ngoài phát hiện sự biến hóa bên trong lập tức hiểu được hắn đã thanh công, các nàng nhanh chóng chạy vào, đến nơi thấy tình trạng của hắn ai nấy đều cực kỳ lo lắng. Cũng đã lâu rồi các nàng mới thấy hắn chưa suy sụp đến như vậy, nhất thời không ai biết phải làm sao. Kim Cô Bổng quay về bên cạnh chủ nhân, trong khi chúng nữ chăm sóc cho hắn nó cũng canh gác xung quanh. Mấy người bảo tiêu ngồi tụm vào một chỗ bọn họ không dám đụng chạm với Kim Cô Bổng do khí tức của nó. Nhật Bạch Hung vậy mà không xuất hiện ở đây nên sự yên bình hiếm hoi khiến mọi người có thời gian nghỉ ngơi.
Thần thức của Hải bị tổn thương, hắn lâm vào hôn mê sâu. Trong lúc mơ hồ hắn chợt mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
……….
Tại nơi sâu nhất Tây Phương Cực Lạc, chốn thần thánh của phật môn. Phật Tổ Như Lai đang tịnh tâm tọa thiền. Người lúc này không có kim quang rực rỡ, không có pháp thân vạn trượng, nom chỉ tầm thường giống như một người bình thường xuất gia. Nơi người ở không có bất kì thứ gì xinh đẹp, không có màu sắc xa hoa hay âm thanh tạp nham nào. Có chăng chỉ là sự tĩnh lặng thuần khiết.
Cái sự thuần khiết ấy khiến cho tâm hồn con người ta muốn buông bỏ hết tất cả tạp niệm hồng trần, vô dục, vô cầu, vô ưu. Thế nhưng không kéo dài bao lâu thì có một kẻ phá tan cả bầu không khí ấy. Người này không ai khác chính là Mỹ Hầu Vương – Tôn Ngộ Không. Hắn bấy giờ đã là Đấu Chiến Thắng Phật, tâm tính đã được trui rèn trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, tuy nhiên cái dáng vẻ khỉ đột thì không thể nào sửa đổi.
• Nghe nói ngài tìm ta, có việc gì sao…
Không giống như chúng phật hay la hán đối với Phật Tổ cung kính. Mỹ Hầu ta vừa gặp ngài đã cười cười nói hỏi, giống như thân thích từ lâu.
• Hầu tử ngươi không bao giờ nghiêm chỉnh cả.
Phật Tổ Như Lai nhẹ nhàng mắng hắn một câu, chỉ đơn thuần là mắng chứ không hề có ý trách móc hay phê bình. Giống như một trưởng bối dạy dỗ hậu bối của mình.
• Ta chính là ta, dù trăm năm năm hay nghìn năm vẫn thế, người cần gì mỗi lần gặp mặt lại nói ra câu này.
Tôn Ngộ Không đáp lại Phật Tổ một cách vô tư, hắn khoan thai đi đến ngồi cạnh người, bộ dạng thân thiết như tri kỷ.
• Ta kêu ngươi đến là muốn nói với ngươi một chuyện, ta đã sắp đến kỳ hạn, thiên kiếp sắp buông xuống.
Như Lai không hề trách cứ thái độ của hắn, vẫn bình đạm như không, nói.
• Nói vậy người sắp phải đi….
Tôn Ngộ Không nghe qua liền ngạc nhiên hỏi lại.
• Ừ……
Phật Tổ gật đầu một cái, trả lời hắn.
• Như vậy chúng sinh thiên hạ phải làm sao đây.
Tôn Ngộ Không lập tức trăng trở nói.
• Con khỉ ngươi cũng có lúc nghĩ cho chúng sinh thiên hạ sao.
Phật Tổ Như Lai đột nhiên buồn cười trêu đùa hắn.
• Ta đang rất nghiêm túc….
Tôn Ngộ Không hiếm hoi không có bác lại, vẻ mặt nghiêm nghị khác với bộ dạng bình thường. Phật Tổ thấy vậy cũng không đùa tiếp nữa, thần thái quay về điềm đạm như trước.
• Chuyện chúng sinh thiên hạ đã có những thần tiên khác lo, ta có con đường của mình. Đại đạo dài đăng đẳng, ta không thể mãi mãi che chở cho họ. Một ngày nào đó ta phải rời khỏi thế giới này, đi đến một nơi xa hơn.
Ngài chậm rãi giảng giải cho hắn hiểu.
• Một ngày ít ra không phải hiện tại. Bây giờ thời điểm phi thường, Ma La Vô Thiên đang nhe nhóm quật khởi, không có người tọa trấn nhân gian chắc chắn sẽ loạn.
Tôn Ngộ Không nhìn Phật Tổ rồi nói.
• Không thể lo quá nhiều, chuyện muốn đến ắt sẽ đến, tiên ma lưỡng giới sắp đóng, Linh Sơn cũng đang tách khỏi quỷ đạo. Không bao lâu nữa nhân gian sẽ rơi vào thời kỳ mạc pháp. Vô Thiên hắn cũng chẳng thể nào thay đổi được cục diện.
Phật Tổ nói, người tu hành đến một trình độ nhất định sẽ cảm nhận được sự thay đổi của thiên địa. Ngài đã đoán được đại nạn của chúng tiên sắp đến.
• Có người tọa trấn mọi chuyện sẽ diễn biến khác.
Tôn Ngộ Không đinh ninh nói, tỏ rõ sự tin tưởng của mình với Phật Tổ Như Lai.
• Tiểu tử ngươi đừng lo nghĩ nữa, thiên đến khó cản, ta cũng không thể thay đổi nổi. Các tiền bối đã đi rồi, chúng ta chỉ có thể tiếp bước thôi. Cố gắng quay về chuyên tâm tu hành, đến lúc xảy ra cũng có người ghánh vác.
Phật Tổ vỗ vai Tôn Ngộ Không dặn dò. Lời của ngài khiến hắn rơi vào trầm ngâm.
…….
Sau khi rời khỏi Linh Sơn, hắn vẫn bảo trì sự nghiêm nghị trên chân mày. Dường như đã thông suốt mọi chuyện hắn tự mình nói mình.
• Ta không muốn trở thành người ghánh vác, nếu có thể gánh vác người duy nhất chỉ có một. Tuy ta không phải người trọng trách nhiệm nhưng ít nhất biết mà bỏ mặc không phải là con người của ta.
Đoạn hắn ngẩn đầu lên nhìn vũ trụ bao la, nội tâm siết chặt quyết định. Lúc Phật Tổ vỗ vai hắn đã cố tình ký thác lên người ngài, khiến cho hắn và ngài vận mệnh tương liên. Để kéo dài thời gian, hắn liền đem toàn bộ thọ nguyên của bản thân truyền lại cho ngài. Ngăn thiên kiếp buông xuống chậm hơn dự kiến. Đây chính là lựa chọn hi sinh của hắn và hắn cũng không hối hận. Nhìn thân thể dần dần tiêu tán hắn nở một nụ cười thật sâu.
• Tiểu tử vẫn luôn như vậy….
Ngồi ở chỗ cũ nhưng Phật Tổ Như Lai đã ngó thấy tất cả. Ngài lắc đầu than thở một câu. Đoạn sử dụng pháp lực thần thông bảo hộ nhục thân của Tôn Ngộ Không, biến cơ thể hắn thành một tượng đá để ngăn hắn tiêu thất. Nguyên thần của hắn đã chết, chỉ còn một phần tàn hồn đang sắp tan biến. Phật Tổ thấy vậy liền dùng niệm lực tiêu hủy một viên vạn năm sá lợi, lấy tinh túy bên trong dung nhập vào, giúp đám tàn hồn giữ lại một tia sinh cơ. Sau đó ngài chia tàn hồn thành hai phần. Một phần phong ấn vào trong thân xác rồi phá không ném nó khỏi thế giới, chỉ khi rời khỏi thiên địa này hắn mới còn một tia cơ hội . Một phần còn lại ngài đem thả vào trong luân hồi, cho đầu thai chuyển thế, dần dần hồi phục.
Làm xong hết tất cả ngài cũng buông một tiếng thở dài, đoạn đứng dậy bước về phía trước. Không gian trước mặt sinh ra từng đợt gợn sóng, ngài không ngần ngại bước vào sau đó biến mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.