• Có chuyện gì sao….
Hải cất tiếng hỏi. Đôi mắt không tự chủ mà nhìn ngắm nàng.
• có chuyện tìm ngươi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Thiên Tước Tiên Tử vẫn giữ cái thái độ lạnh nhạt như ban nãy. Nàng đáp lời Hải rồi tự mình đi vào phòng trước.
Hải có hơi dửng dưng, nhìn nàng như lông hồng lướt qua sau đó cũng theo đi, quay vào trong rồi khép cửa lại. Hắn nhanh chóng tiến tới bộ bàn trà giữa nhà, kéo một cái ghế chễm chệ ngồi xuống đối diện với nàng đã sớm an vị.
• Có chuyện gì nói đi.
Đặt một tay lên bàn, hắn liền hỏi.
• Ta muốn đa tạ việc ngươi đã liều mình giúp đỡ bảo vệ tiên thạch… .
Thiên Tước Tiên Tử từ tốn trả lời. Bản thân nàng vẫn còn đang bị Thiên Tước khống chế.
• không có gì đâu, ta đã hứa hẹn với nàng thì sẽ toàn lực đi làm. Đó là trách nhiệm mà.
Hải đáp, một bộ chí công vô tư.
• Ngươi đừng quá khách sáo. Suy cho cùng vẫn là nói một câu cảm tạ. Ngươi giúp đỡ Phượng tộc, ân tình này chúng ta nhất định sẽ báo đáp. Hiện tại tuy mọi tâm lực chúng ta đều đặt lên việc truy bắt Cửu Ngụy, thế nhưng chỉ cần ngươi có chuyện cần chúng ta nhất định sẽ ra sức.
Thiên Tước Tiên Tử nói. Thái độ tỏ rõ ân oán phân minh, có vay có trả.
• Chuyện này nói sau đi, hiện tại ta có chuyện muốn hỏi ngươi….
Hải tỏ ra không mấy quan tâm, ngược lại vẻ mặt hắn có chút không vui.
• Chuyện gì…
Thiên Tước Tiên Tử đáp.
• Ngươi định sẽ sử dụng thân xác của nàng để tiếp tục sống như vậy sao….
Hải nói, vẻ mặt dần dần chuyển thành thâm trầm.
• Nếu đúng như vậy thì sao, ngươi lo lắng cho nàng.
Thiên Tước Tiên Tử thờ ơ trả lời hắn, dáng vẻ mang theo trêu đùa.
• Nàng là bằng hữu của ta, ta không muốn nàng gặp phải chuyện gì.
Hải nghiêm nghị đáp, không hề có ý e ngại.
• Nàng là bằng hữu của ngươi, nhưng là phân hồn của ta chuyển sinh.
Thiên Tước Tiên Tử trông thấy Hải như vậy càng cảm thấy thích thú, tiếp tục chọc tức hắn một câu.
• cho dù là phân hồn của ngươi chuyển sinh nhưng hiện tại nàng đã là một sinh mệnh có ý thức độc lập, có suy nghĩ, có tự do… Ngươi không có quyền tước đoạt đi.
Hải càng nói càng bực bội, kiên quyết không khoan nhượng. Cho dù có nói gì cũng không lung lay được suy nghĩ của hắn.
• Nói dễ nghe nhỉ. Hiện tại ta chính là muốn lấy lại đấy, ngươi làm gì được ta…..
Thiên Tước Tiên Tử được nước lấn tới, vẻ mặt tràn khiêu khích, trêu tức hắn đến cùng.
• Vậy thì đừng trách ta, cho dù tiêu diệt bản thể của ngươi ta cũng quyết cứu nàng….
Hải một bộ lạnh lùng, thẳng thắn nói ra. Không hề có chút gì giả dối làm màu. Hắn không quan tâm Thiên Tước nói thật hay không, chỉ cần nàng không đáp ứng hắn liền sẽ động thủ.
• Ngươi nghĩ có thể đánh thắng ta….
Thiên Tước Tiên Tử vẻ mặt đanh lại, nhíu mày tỏ ra tức giận, nàng nói.
• Ta chưa từng e ngại bất cứ ai, chỉ cần dám động đến thân nhân bằng hữu của ta thì cho dù là tứ phương thần phật ta cũng quyết đấu một phen.
Hải đáp, vừa nói xong liền sấn tới một bước, hắn đã không còn kiên nhẫn nói tiếp.
• khách khách khách…..
Đột nhiên Thiên Tước Tiên Tử che miệng cười giòn. Bị bộ dạng của Hải chọc đến không nhịn được.
• Ngươi cười chuyện gì…
Hải liền nhíu mày, khó hiểu hỏi.
• Ta cười ngươi đó, nhìn bộ dạng hung hăng chưa kìa.
Thiên Tước Tiên Tử che miệng cười, chọc ghẹo hắn một câu.
• Ta đang nói rất nghiêm túc, không có gì để đùa giỡn. Nếu như ngươi còn không trả lại ý thức cho nàng, dù cho có liều mạng ta cũng sẽ diệt đi chân thân của ngươi.
Thái độ của nàng không hề khiến vẻ đẹp của hắn giãn ra, ngược lại càng khó coi hơn. Nặng nề nhắc nhở một câu.
• Được rồi, ta coi như bị ngươi dọa sợ đi. Nói cho ngươi biết, nãy giờ chỉ là trêu chọc ngươi một chút thôi. Ta không có ý định sẽ đoạt xá lại nàng, chỉ mượn nàng làm người truyền đạt thôi, nguyên thần của ta vẫn chưa ổn định, cũng không thể ký thác lên cơ thể nàng quá lâu. Ta nói vậy ngươi yên tâm rồi chứ.
Thiên Tước Tiên Tử lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, giải thích nói. Tuy nhiên đáp lại nàng chính là bộ mặt thân trầm của Hải, hắn vẫn giống như một con thú săn mồi nhìn chằm chằm vào nàng, không nói một lời.
• Ngươi đó thật là cố chấp, con người cứ cứng nhắc như khúc gỗ vậy.
Thiên Tước Tiên Tử có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
• Tiếp theo ngươi dự định làm gì.
Ngưng một lúc Nàng hỏi.
• Ta muốn đến phá giải phong ấn Âm Ty Môn.
Hải tuy vẻ mặt còn lạnh lùng nhưng vẫn trả lời nàng.
• Ngươi suy nghĩ kỹ chưa….
Nghiêm mặt hỏi lại.
• Đã…
Hải gật đầu xác nhận lại với nàng. Thiên Tước là thần thú thượng cổ, cùng thời với Nhân Đế, nó đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Hắn không cần phải nói nhiều.
• Có những chuyện nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, trốn tránh cách mấy cũng không được…. Nếu ngươi đã quyết định liền cứ làm theo ý mình đi.
Thiên Tước không hề phản đối. Chỉ là vẻ mặt có chút ưu tư.
• Khi đó chỉ cần cho người thông báo ta sẽ đến đó hỗ trợ.
Sau đó nàng không quên dặn dò một câu.
• Ta sẽ….
Hải gật đầu đáp ứng. Hắn không có từ chối, hắn hiểu bản lĩnh của mình đến đâu, nếu thời điểm đó có Thiên Tước Thần Thú hỗ trợ mọi sự sẽ đảm bảo hơn.
• Tốt… Cứ quyết định như vậy đi…. Nguyên thần của ta sắp đạt đến giới hạn rồi, ta phải đi nghỉ ngơi đây. Trả nàng lại cho ngươi.
Thiên Tước Tiên Tử cũng gật đầu, giữa bọn họ cũng không còn gì trao đổi nữa. Nàng nhìn hắn, nửa trêu đùa nói.
• À quên, ta cảm thấy nha đầu này rất thích ngươi, nếu được hãy đối xử tốt với nàng một chút.
Trước khi đi Thiên Tước còn ném lại một câu và một ánh mắt tràn đầy ẩn ý về phía hắn.
Hải nhất thời ngẩn người, vẻ mặt hơi đực ra. Sau đó chợt thấy Thiên Tước Tiên Tử vô lực muốn ngã liền nhanh chóng bước qua đỡ nàng. Nguyên thần của Thiên Tước Thần Thú đã rời đi, Thiên Tước Tiên Tử lại lâm vào hôn mê. Tuy nhiên lần này sắc mặt của nàng đã tốt hơn lúc trước nhiều. Hải trong lòng an tâm đôi phần, đem nàng bế lên giường, bắt đầu làm chuyện đại sự đó là kéo chăn đắp lên người nàng sau đó ngồi một bên canh chừng.
…………
Hoàng Thành, Quốc Sư Phủ.
Từ khi Hải đi mọi chuyện ở đây rất bình thường. Bạch Linh Nhi vẫn sinh hoạt như mọi ngày, từng thời gian đều mong ngóng hắn quay về. Bất chợt hôm nay ngoài cửa bỗng dưng có một nữ hài độ tám chín tuổi gấp rút gõ cửa. Bạch Linh Nhi thấy vậy liền ra xem thử, vừa gặp nàng nữ hài kia đã liên tục hỏi thăm Hải. Nói là có chuyện quan trọng muốn tìm hắn. Tuy nhiên Bạch Linh Nhi rặng hỏi thì nha đầu này lại quyết không chịu nói. Còn bảo rằng chuyện này rất quan trọng, chỉ có thể nói với một mình Hải. Bạch Linh Nhi bó tay, đành sắp xếp cho nàng ở lại, chờ Hải trở về giải quyết.
………
Thiên Tước Tiên Tử ngủ đặn một giấc tận ba canh giờ. Đến lúc trời gần sáng mới tỉnh lại. Khi nàng mở mắt ra liền nhìn thấy Hải đang ngồi bên cạnh mình.
• Thiên Hải, huynh, ta…. Tại sao….
Thiên Tước Tiên Tử nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, nàng ngỡ ngàng không hiểu tại sao bản thân lại ngủ trên giường, còn Hải thì ở ngay bên cạnh.
• Đừng hoảng sợ….
Hải thấy nàng thần trí đã ổn định liền mỉm cười, sau đó giải thích cho nàng nghe những chuyện xảy ra khi nàng hôn mê Thiên Tước Tiên Tử nghe xong vẻ mặt mới thoát khỏi mê mang, gật đầu hiểu chuyện.
• Thiên Hải, đa tạ huynh đã giúp ta, ân tình này Thiên Vy không biết làm sao báo đáp.
Thiên Tước Tiên Tử khó khăn nói, vẻ mặt thành kính biết ơn.
• Không có gì, chuyện nên làm thôi. Tính ta là như vậy đó, chỉ cần có khả năng ra sẽ tận lực giúp đỡ người khác, không cần nàng phải báo đáp chuyện gì đâu.
Hải bình thản đáp.
• Sau này có cần ta làm gì huynh cứ nói, ta sẽ dốc sức đi làm.
Thiên Tước Tiên Tử chân thành nói.
• Có phải nàng thích ta không….
Hải chợt hỏi nàng, lời nói vô cùng thẳng thắn.
• Ta… Tại sao huynh lại hỏi như vậy…
Thiên Tước Tiên Tử đột nhiên bị hỏi trúng tim đen, phút chốc đỏ mặt, lúng túng không biết trả lời như thế nào.
• Một người bằng hữu nói cho ta biết.
Bộ dạng của Thiên Tước Tiên Tử càng khiến Hải xác định Thiên Tước Thần Thú không có lừa mình, liền mỉm cười nói.
• A… Có phải là tổ tiên đã nói cho huynh biết, tại sao người ấy lại làm như vậy chứ….
Thiên Tước Tiên Tử mặt càng đỏ dữ. Cuốn nói.
• Chỉ là thích ta thôi, nàng tại sao lại thẹn thùng như vậy chứ.
Hải nét cười càng thêm đập, trêu chọc nói.
• Ta… Ta không nói chuyện với huynh nữa….
Thiên Tước Tiên Tử ngượng ngùng cực điểm. Mặt mũi nóng ran, ửng đỏ như muốn nhỏ nước. Nàng hô toáng lên rồi vẫy vùng bỏ chạy xuống giường.
Hải nhanh tay kịp chộp lấy tay nàng kéo lại. Trái tim Thiên Tước Tiên Tử liền đập một cách loạn xạ, cả người cứng ngắc, chết lặng một chỗ. Tuy nhiên cuối cùng Hải lại nhẹ nhàng buông tay, không trêu ghẹo nàng nữa. Thiên Tước Tiên Tử như được đại xá, nhanh chóng chạy vụt ra khỏi phòng, ngay cả cửa cũng không kịp đóng lại, chớp mắt đã biến mất.
Hải bên trong nhìn theo bóng nàng mỉm cười lắc đầu, đoạn bước ra khép lại cửa phòng đang mở rồi trở lại giường tựa lưng nghỉ ngơi.