• Tất cả đều do định số, ta dù cố gắng vẫn không thể ngăn cản. Cổ Thần sớm muộn gì cũng sẽ quay lại. Âm ty môn cũng không thể phong ấn vĩnh viễn. Hiện tại có lẽ là đã đạt đến giới hạn. Phải đối mặt rồi.
Nhân Đế cảm khái nói. Ẩn cư một đoạn thời gian dài khiến ông ngộ ra được rất nhiều chuyện, nhiều vấn đề cũng theo đó thông suốt. Tất cả tâm tình đều buông xuống.
• Các ngươi cũng đừng kỳ vọng quá nhiều về ta, thân thể ta đã sớm không được rồi. Lúc phong ấn Cổ Thần ta sử dụng toàn bộ bản mệnh chân nguyên của mình. Hiện tại chỉ nhờ vào sinh mệnh vô tận của Huyền Quy để kéo dài sự sống, bảo dưỡng một tia lực lượng cuối cùng dùng vào thời điểm mấu chốt mà thôi.
Thấy Hải và Thiên Tước Tiên Tử nhìn mình ông liền có ý nhắc nhở.
• Ta cũng không trông chờ quá nhiều vào điều gì, mục đích đến đây chỉ là muốn hỏi cách phá giải phong ấn của Âm Ty. Chuyện về sau, nước đến đất ngăn, binh vào tướng đỡ.
Hải vô tư nói. Hắn không giống Nhân Đế quan trọng. Chuyện đến nước này lo lắng quá nhiều cũng chỉ vô dụng mà thôi.
• Nếu ngươi đã nghĩ thoáng như vậy thì ta sẽ truyền lại cho ngươi bí pháp phá giải. Đến đây…
Nhân Đế không còn gì để bàn cãi. Gật đầu một cái rồi nói.
Hải ý đã định, liền không ngần ngại đi đến nghe Nhân Đế truyền thụ. Qua nữa canh giờ hai người mới hoàn thành. Khi Hải đã hoàn toàn thông hiểu bí pháp, hắn cúi đầu đa tạ một câu.
• Có lời này nhất định phải nói ra với các ngươi. Tốt nhất đừng nên mở Âm Ty. Thà để thế giới này hủy diệt, còn hơn là phải chịu thống trị bởi Cổ Yêu Tộc. Cái đó so với chết còn thê thảm hơn.
Sau cùng, Nhân Đế chợt nói ra mấy câu. Cũng là lời dặn dò sau cuối của Ông đối với hậu bối.
• Chỉ cần giữ được ngọn lửa trong tâm, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Chưa phải lúc tận cùng, tại sao phải tuyệt vọng buông bỏ.
Đối với thái độ bi quan của Nhân Đế, Hải chỉ nói một câu phản bác. Đúng như hắn nói, chỉ cần còn một tia hi vọng cũng phải cố gắng nắm bắt. Huống hồ bây giờ Cổ Yêu Tộc còn chưa giáng thế đã tụ hủy diệt chính mình, đây không phải là quá ngu ngốc hay sao.
• Các ngươi không biết sự đáng sợ của Cổ Thần. Độ tàn bạo của Cổ Yêu Tộc. Nhưng mà thôi vậy… Thời đại của các ngươi thì do các ngươi tự quyết định đi. Ta đã già rồi, đã nản lòng thoái chí. Suy nghĩ không phải được như các ngươi.
Nhân Đế không có la mắng, trách móc, hay chê bai. Lời nói như vãn than, chán nản. ông đã quá mệt mỏi rồi.
Hải nhìn biểu hiện của Nhân Đế cũng không buồn nói nữa. Cùng với Thiên Tước Tiên Tử quay đầu bỏ đi.
• Chờ đã….
Lúc Hải vừa đi được vài bước chợt Nhân Đế cất tiếng gọi.
• Có chuyện gì…
Nghe gọi, Hải liền ngoái đầu đáp. Bước chân cũng khựng lại.
• Khi ngươi đến ta cảm giác được một khí tức rất quen thuộc. Ngươi có thể cho ta gặp người đó được không. Nhân Đế hơi chần chờ rồi cũng nói ra.
Hải im lặng nhìn Nhân Đế một lúc rồi gật đầu. Ý niệm khẽ động Hỗn Ma Tiên liền xuất hiện trước mặt mọi người, khí tức thánh khiết, thần thánh. Không còn bộ dạng ma đầu như trước mà trang nghiêm như một tăng phật.
• Chủ nhân.
Hỗn Ma Tiên trước nhất là cúi người hành lễ với Hải như một người hầu.
Hành động và khí chất của Hỗn Ma Tiên khiến Nhân Đế ngây người. Thậm chí ông còn không dám tin đây là một phần của bản thân mình, khác, quá khác… Vượt qua khỏi tưởng tượng rồi.
• Đây là…
Đường đường là một đời Nhân Đế vậy mà bị dọa đến sửng sốt, ngay cả nói cũng không biết nói cái gì cho phải.
• Đã lâu không gặp, bản thể.
Hỗn Ma Tiên sau đó quay lại chào hỏi Nhân Đế, điềm đạm như bằng hữu lâu rồi không gặp.
• Ngươi làm sao thành ra như vậy.
Nhân Đế không nén được mà thắc mắc.
• Ta đã được chủ nhân độ hóa, triệt để thoát khỏi ma đạo, từ nay quy y phật pháp.
Đứng trước câu hỏi của Nhân Đế, Hỗn Ma Tiên vẫn thản nhiên trả lời. Hiện tại y đã tiến vào trạng thái vô dục, vô cầu, vô ưu, vô ngã.
• Độ hóa, phật pháp….
Nhân Đế càng nghe càng mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lại nhìn về phía Hải, trong lòng cực kỳ rung động. Người trẻ tuổi này là ai, vì sao lại phi thường như vậy. Hỗn Ma Tiên kia chính là do ngày trước ông chém đi một phần ma tâm lúc chứng đạo mà thành. Bản chất của nó chính là ma đạo, ma đạo thuần túy. Vậy mà hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, chuyện này rốt cuộc là sao. Vốn dĩ từ đầu ông vẫn có thể mơ hồ cảm giác được sự hiện diện của y, nên mới mở miệng hỏi Hải cho gặp mặt, mục đích là muốn nhìn xem tình huống hiện tại của y. Thế nhưng hiện diện trước mắt lại khiến y không biết nói gì cho đúng.
Hải cũng không buồn giải thích cái gì cho Nhân Đế. Phật Quang Độ Hóa là đại điển thần thông của phật môn. Năm xưa do chính Như Lại Phật Tổ truyền cho hắn. Minh Giới này từ cổ chí kim chưa từng xuất hiện phật đạo nên giờ có giải thích cái gì Nhân Đế cũng không hiểu được, vì vậy hắn dứt khoát không nói, im lặng cho qua.
• Phật pháp cao thâm. Là vô thượng đại đạo, giúp ta mở ra con đường sáng.
Thấy Nhân Đế mê man, Hỗn Ma Tiên liền mở miệng giải thích. Khí tức của y tỏa ra khiến Nhân Đế càng nhìn càng đắm chìm vào trong đó. Nhất thời lâm vào cảm ngộ hiếm có.
Bất chi bất giác Nhân Đế từng bước từng bước tiến lại gần Hỗn Ma Tiên. Bàn tay chầm chậm đưa ra. Hỗn Ma Tiên cũng đưa tay ra, để lòng bàn tay hòa nhập với Nhân Đế. Một bản thể, một phân thân vậy mà hòa nhập vào nhau, dần hợp lại thành một người.
Hải đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, cũng không có động tác gì, chỉ im lặng khoanh tay đứng nhìn.
Thiên Tước Tiên Tử trải qua bao phen ngạc nhiên tâm tình cũng đã trầm tĩnh lại, tuy có chút hiếu kỳ nhưng cũng không có phản ứng gì thái quá.
Phải hơn ba canh giờ Nhân Đế và Hỗn Ma Tiên mới hoàn thành kết hợp. Hiện tại cảm ngộ của cả hai đều dung nhập thành một. Phật môn chi đạo của Hỗn Ma Tiên Nhân Đế cũng đạt đến.
• Đa tạ…..
Không nói quá nhiều, Nhân Đế chỉ đứng trước mặt Hải cúi đầu cảm kích thật sâu một cái. Không có phong phạm cao thượng. Phật môn cho đạo này cho ông ta thu hoạch rất nhiều. Con đường đại đạo một lần nữa mở ra. Có cảm giác như đang bước vào khởi đầu mới, tâm tư đã sớm chết đi lại xuất hiện hi vọng. Việc này còn quan trọng hơn làm Nhân Đế cao thượng rất nhiều lần.
• Phật pháp rất ảo diệu, mỗi người đều sẽ có cảm ngộ riêng, chuyện này đều phải do tự mình đi tìm hiểu. Nếu như ông có thể đắc đạo, hạo kiếp lần này có thể giải quyết được rồi.
Hải không hề tỏ vẻ, chỉ giảng giải một câu. Tuy kiếp trước hắn không phải phật giả, nhưng đối với phật pháp cũng có lý giải nhất định.
• Ta sẽ hảo hảo lĩnh hội…
Nhân Đế gật đầu, không phản bác điều gì.
• Vậy ta cũng phải đi rồi, ông cứ ở đây an tĩnh ngộ đạo đi… Cáo từ.
Hải cuối cùng gật đầu, nói một câu rồi từ giã. Hắn không muốn lảng vảng ở đây tiếp nên vừa dứt lời liền rời đi.
Nhân Đế không ngăn cản nữa, khẽ phất tay một cái, lập tức Hải và Thiên Tước Tiên Tử đã quay trở lại chỗ bãi biển khi trước. Lúc này Vô Danh đảo không còn ở dưới nước mà đang ở trên mặt biển. Vì là buổi đêm nên bầu trời không có ánh sáng mà chì lấp lóe những vì sao. Hải và Thiên Tước Tiên lẳng lặng hứng gió biển một thoáng rồi ngự không phi hành, rời khỏi Vô Danh đảo bay về phương xa.
Nhân Đế ở trong phủ đệ cảm nhận Hải đã đi xa vẻ mặt có chút bần thần. Trong lòng bỗng nhiên lóe lên một ta hi vọng không biết bao nhiêu lâu chưa từng xuất hiện. Có lẽ trường hạo kiếp lần này có thể hóa giải. Nghĩ đoạn ông một lần nữa nhắm mắt, linh thức chìm vào trong cảm ngộ.