•Vậy tính ra ngươi đã ở đây một vạn năm rồi nhỉ.
Sau khi nghe Thôi Phán Quan kể chuyện, Hải liền ngộ ra một vấn đề, lập tức quay sang hỏi.
•Haizzzz… Thời gian thật sự rất dài. Ta gần như đã sống đến chán ngấy rồi.
Thôi Phán Quan thở dài, bộ dạng mệt mỏi, tịch mịch.
•Theo lẽ thường thì ngươi đáng lý không thể tồn tại lâu như vậy.
Hải hơi cau mày. Nhìn Thôi Phán Quan thắc mắc.
•Ta vốn là một hồn thể được âm ty chọn lựa. Trừ khi bị giết nếu không ta vĩnh viễn không thể biến mất.
Thôi Phán Quan thiểu não đáp. Dường như sự bất diệt mà y vừa đề cập tới lại không thể khiến cho y thích thú.
•Ồh… Hiện tại âm ty đã bị đóng, làm cách nào để mở được nó.
Hải hứng thú ồ lên một tiếng, đoạn hỏi.
•Ta không biết, muốn mở cửa âm ty e rằng chỉ có nhân đế làm được.
Thôi Phán Quan lắc đầu đáp.
•Nhân đế…
Hải nghe Thôi Phán Quan đề cập đến danh dự này liền ngạc nhiên hỏi. Bản thân hắn đối với vị đại nhân vật này còn hiểu biết không rõ ràng.
•Phải, y chính là người đã phong ấn âm ty. Trên đời này ngoại trừ y thì không còn ai có thể mở nó ra….
Thôi Phán Quan trả lời.
•Tại sao Nhân Đế lại phong ấn âm ty. Hơn nữa, đã qua một vạn năm rồi, liệu ông ta có còn sống hay không.
Hải vẫn còn vô vàn điều khó hiểu. Với bản tính của hắn nếu không hỏi ra cặn kẽ thì chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên người hắn hi vọng có thể giải đáp lại lắc đầu.
•Ta chỉ là một nhân vật dưới âm ty. Chuyện trên dương gian ta không quá rõ ràng. Đặc biệt là những nhân vật như Nhân Đế hay Cổ Thần đều đã nằm ngoài khả năng khống chế của chúng ta, có nhiều bí mật không được biết đến. Về phần Nhân Đế, ông ta vốn là một dương gian trần thể, theo lý mà nói khó có thể tồn tại được thời gian lâu như vậy. Chỉ là ta đã ở đây rất lâu vẫn không hề nhìn thấy hồn phách của ông ta. Khả năng ông ta còn sống không nhỏ.
Thôi Phán Quan nói.
•Được rồi, ông hiện tại cũng đã an toàn rồi. Ta còn việc phải làm, xin phép cáo từ trước.
Mặc dù có chút thất vọng tuy nhiên Hải cũng không quá gượng ép Thôi Phán Quan. Cuối cùng từ giã một câu rồi toan bỏ đi.
Chỉ là Thôi Phán Quan lại đột nhiên gọi hắn.
•Ta thấy ngươi đánh bại được Ám Xảng. Xem bộ cũng là một nhân vật lợi hại. Có một chuyện này cần nói ra cho ngươi biết….
Ông ta nói.
•Chuyện gì….
Hải lập tức quay đầu. Nhìn Thôi Phán Quan hỏi.
•Thật sự thiên địa này sắp sửa kết thúc…..
Thôi Phán Quan hơi thất lạc đáp.
•Kết thúc, ý ông là sao….
Hải cau mày, nghe không hiểu hỏi.
•Ngươi có thấy những hồn tinh kia không…..
Thôi Phán Quan thấy dáng vẻ nghi vấn của Hải bộ dạng vẫn rất bình thản. Đoạn y hướng mặt lên trời rồi chỉ tay vào những hồn tinh đang lơ lửng. Hải nhìn theo tay ông ta, cũng dán mắt vào những khối cầu to nhỏ không đều, do vô số hồn phách kết tụ thành. Không biết ông ta có ý gì.
•Ai cũng biết chúng chính là do vô số hồn phách kết tụ thành. Nhưng đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề ở đây là chúng vẫn đang không ngừng cắn nuốt lẫn nhau.
Thôi Phán Quan tiếp tục nói. Quả thật theo lời của y. Hải phát hiện ra một vài hồn tinh đang có biểu hiện kết hợp lại.
•Ta ở đây đã rất lâu, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình này. Dần dần ta phát hiện tốc độ dung hợp của chúng càng lúc càng nhanh. Nếu cứ theo cái đà này, không quá mấy trăm năm nữa bọn chúng sẽ đạt đến tình trạng bão hòa. Lúc ấy chúng sẽ bùng nổ. Và nếu tất cả diễn ra, thế giới này chắc chắn sẽ sụp đổ.
Thôi Phán Quan hơi dừng lại rồi tiếp tục nói.
•Thật sự có chuyện này….
Hải lần đầu tiên nghe thấy chuyện kinh thiên như vậy. Lòng giật mình không kém. Nếu theo lời Thôi Phán Quan, thế giới hắn đang sống sắp sửa đi đến hủy diệt.
•Ừ…..
Thôi Phán Quan không nhiều lời, chỉ gật đầu xác nhận.
•Vậy làm sao để ngăn chặn điều này.
Hải hướng Thôi Phán Quan hỏi.
•Cách duy nhất chính là phải mở cổng âm ty, Khôi phục lại luân hồi.
Thôi Phán Quan đáp.
…………….
Trở lại cổng âm ty. Thủy Lan vẫn còn ở đó. Nàng đứng bên cạnh Cổ Ma Long, lo lắng nhìn về hướng Hải và Ám Xảng bay đi. Trong lòng bồn chồn không yên. Cũng may là một lúc sau đó, Hải từ phía xa từ từ quay về. Thấy vậy vẻ mặt nàng mới từ từ giãn ra.
•Đệ không sao chứ….
Thủy Lan vội vàng chạy qua, bước đến trước mặt Hải, vừa vui mừng vừa lo lắng hỏi.
•Đệ không sao….
Hải bộ dạng có phần trầm lặng, lắc đầu nhẹ rồi đáp.
•Thế còn Ám Xảng…
Thủy Lan tiếp tục hỏi.
•Chết rồi….
Hải chỉ trả lời một câu rồi thôi. Không còn tâm trạng nói tiếp.
•May quá…..
Thủy Lan không để ý đến thái độ của hắn. Vừa nghe nói Ám Xảng bị diệt liền ôm ngực thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng có thể bỏ xuống.
•Chúng ta đi tìm Tiểu Thanh…
Hải nhìn Thủy Lan một chút rồi nói.
•Ân…..
Thủy Lan tất nhiên không từ chối, lập tức gật đầu. Nhớ tới nữ nhi vẫn còn đợi bên ngoài liền trở nên sốt sắng hơn hẳn. Vội vàng cùng Hải rời khỏi Âm Hồn Vực âm u lạnh lẽo, trở lại Vạn Thạch Sơn.
…………
Sau khi tìm được Tiểu Thanh ở một chỗ bí mật. Ba người lập tức hội họp. Tiểu Thanh biết được mẫu thân được giải thoát liền quá đỗi vui mừng. Đến mức ôm chặt lấy Thủy Lan mà khóc lóc.
•Mẫu thân thấy chưa. Con đã nói Thiên Hải ca ca huynh ấy rất giỏi mà….
Sau khi bù lu bù loa một hồi, Tiểu Thanh mới nín khóc. Đoạn vừa quệt nước mắt vừa nhìn Hải nói.
•Mẫu thân thấy rồi…
Thủy Lan âu yếm nhìn cô bé mỉm cười gật đầu.
•Tỷ dự định sẽ làm gì…
Hải lúc này mới bước qua hỏi.
•Ta muốn về Long Tộc một chuyện. Có vài chuyện cần nói với Hãng Thiên….
Thủy Lan trầm tư một chút rồi nói.
•Còn muội thì sao…
Hải gật đầu với nàng. Đoạn quay sang hỏi Tiểu Thanh.
•Muội muốn ở với mẫu thân….
Tiểu Thanh lúc đầu có chút do dự nhưng cuối cùng lại chọn đi với Thủy Lan.
Dự định của mọi người đều đã rõ ràng. Hải không muốn chia rẽ mẫu tử sum họp nên cũng không ép Tiểu Thanh theo mình. Sau khi đưa mẹ con hai người đến được Long Tộc, Hải liền từ biệt. Một mình quay trở Hoàng Thành.