Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 264 Động Tĩnh – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghịch Thế Vũ Thần - Chương 264 Động Tĩnh

Tin tức lan truyền rất nhanh, Lâm Hải bên này cũng đã biết được.

Lâm Hải vừa mới nhận được tin tức này, trong đầu xuất hiện liên tiếp dấu chấm hỏi, giận không kìm được ngửa mặt lên trời mắng to.

Làm cái gì vậy ?

Vương Hạo Thần hắn điên rồi sao ?

Bỗng nhiên cùng Thanh Nguyên Phong triệt để vạch mặt làm cái gì ?

Hắn thật cho rằng chính mình là thiên hạ vô địch rồi ?

Lại nói, tiểu tử kia hẳn là vừa đến chỗ đoàn đội kia không lâu, Tiêu Ngọc Huyên, Đường Chấn sao lại tùy ý mặc hắn điên, hơn nữa còn hùa theo ?

Lâm Hải không lo được cái khác, vội vàng dẫn theo toàn bộ nhân thủ bên ngoài chạy tới hội họp với Hình Nhân, hắn lo sợ Thanh Nguyên Phong sẽ đến trả đũa, đầu bát phẩm hạ đẳng linh tuyền kia là mệnh căn của bọn hắn, dù thế nào cũng phải giữ lấy.

Về phần Vương Hạo Thần đám người kia . . . tự cầu phúc đi thôi.

…………

Vương Hạo Thần sau khi quay về liền lập tức tìm chỗ trị thương, tiếp đó, lại vắt óc nghĩ cách đột phá tu vi.

Trước đó, hắn cho rằng lấy tu vi của mình hiện tại đã đủ đối phó mọi việc ở Đệ Thất Phong, thế nhưng sau khi kiến thức Thanh Nguyên Phong đoàn đội lực lượng, hắn mới nhận ra bao nhiêu đây xa xa còn không đủ.

Khoan hãy nói Thanh Nguyên Phong cường giả như vậy, chỉ là một cái Thường Tiễn, đã đủ khiến Vương Hạo Thần cảm thấy áp lực như núi.

Muốn làm đối thủ của Thường Tiễn, hay ít nhất là có thể cùng hắn so chiêu, kém cỏi thế nào cũng phải có Vũ Linh chiến lực.

Phải biết, Thường Tiễn thực lực khẳng định không giống như phổ thông tân tấn Vũ Linh, nói không chừng ngay cả Nhị Tinh, Tam Tinh Vũ Linh đều chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Vương Hạo Thần không có mơ mộng trong thời gian ngắn có thể bắt kịp Thường Tiễn, đây rõ ràng là chuyện không thể nào, hắn muốn chỉ là để cho bản thân mình có năng lực chính diện đứng trước mặt Thường Tiễn, có tư cách cùng đối phương so chiêu.

Muốn có được có thể so với Vũ Linh chiến lực, biện pháp gần như duy nhất hiện nay đó là tu vi đột phá đến Lục Tinh Vũ Sư cảnh giới.

Một khi đạt đến Lục Tinh Vũ Sư cảnh giới, Vương Hạo Thần chiến lực ít nhất cũng sẽ vượt ra khỏi Vũ Sư phạm trù, sánh ngang với thực lực yếu kém một chút Vũ Linh.

Thực tế, Vương Hạo Thần cũng không quá chắc chắn, bởi lẽ Vũ Sư và Vũ Linh chênh lệch rất lớn, coi như là hắn cũng không dám chắc có thể tại Vũ Sư như cũ vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới chiến Vũ Linh.

Bất quá, Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ mới đột phá đến Ngũ Tinh Vũ Sư chưa lâu, khoảng cách đại viên mãn vẫn còn rất xa, nào phải muốn đột phá liền đột phá.

Hiện tại tất cả linh tuyền đều đang ở trong trạng thái bị phong ấn, không có linh tuyền hỗ trợ, muốn trong thời gian ngắn đột phá là chuyện không thể nào.

Cùng đường, Vương Hạo Thần chỉ có thể chậm rãi nhớ lại số công pháp vũ kỹ mà hắn có được từ huyết mạch truyền thừa thức tỉnh đến ký ức, hi vọng có thể tìm được một loại bí thuật cực đoan nào đó có thể cưỡng ép tăng lên tu vi.

Đáng tiếc, bí thuật như vậy không phải không có, thế nhưng một là thủ đoạn quá mức cực đoan dễ dàng gây tổn hại lớn đến nhục thân người dùng, hai là độ khó quá lớn ngay cả Vương Hạo Thần đều không có cách nào trong thời gian ngắn làm được.

Vương Hạo Thần lông mày nhíu lại, với tu vi hiện tại của hắn, có lẽ chỉ có Táng Thiên kiếm thuật may ra có thể uy hiếp được Thường Tiễn, thế nhưng hắn nhiều nhất chỉ có thể xuất ra hai kiếm, hắn cũng không mong bao nhiêu đó có thể trọng thương Thường Tiễn.

Phải làm sao ?

Vương Hạo Thần hai tay có chút nắm lại, trong đầu nỗ lực suy nghĩ biện pháp.

Ý nghĩ . . . hắn có, nhưng biến số quá nhiều, hiện tại cho dù vạch ra kế hoạch cũng vô ích.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Thời gian qua, Vương Hạo Thần vẫn một mực nhận được tin tức do Tiêu Ngọc Huyên liên tục gửi đến.

Đại khái là khắp nơi đều đang xôn xao, khắp nơi đều đang bàn luận chuyện của bọn hắn.

Lâm Hải từ đại bản doanh không ngừng thông qua truyền tin ngọc phù giận dữ chất vấn bọn hắn vì cái gì lại tập kích Thanh Nguyên Phong đoàn đội, đây là ngại chính mình an ổn quá lâu ?

Lâm Hải gầm thét một hồi, cuối cùng chốt lại chính là hắn sẽ không dẫn người đều tiếp viện, tương đương với không nhúng tay vào chuyện này, nếu như Thanh Nguyên Phong thật tìm tới, các ngươi tự mình đối phó.

Ngoài ra, Lâm Hải cũng ra lệnh cho Lôi Ngục Phong và Ngọc Tiêu Phong đệ tử đang trấn thủ nơi này lập tức đi tới chỗ hắn.

Rất nhiều người trong tổ đội lập tức không có chút nào do dự đáp ứng, thậm chí trong đó còn có mấy vị Thất Tinh Vũ Sư, lý do rất đơn giản, bọn hắn không muốn lấy trứng chọi đá, chính mình phải bị đối thủ đè đầu ngược vô ích.

So với Vương Hạo Thần, Lâm Hải bên kia dù sao người đông thế mạnh, chí ít cũng tạo ra được cảm giác an toàn hơn nhiều, vả lại bọn hắn cũng không có tham gia tập kích Thanh Nguyên Phong địa bàn, có lẽ đám người kia cũng sẽ không rảnh rỗi vô cớ tìm đến bọn hắn.

Bọn hắn đơn giản là không nhìn thấy bất kỳ phần thắng nào, vì thế coi như lại tôn trọng Vương Hạo Thần thực lực thế nào cũng vô ích, bọn hắn không có khả năng mạo hiểm như vậy.

Đến lúc này rồi, cũng chẳng ai kịp để ý đến chuyện bỏ đi địa bàn nơi này sẽ khiến bọn hắn tổn thất một phần cơ duyên.

Dù sao đằng nào cũng mất, vậy thì làm gì phải cố đấm ăn xôi đây ?

Vương Hạo Thần không để ý, đi thì đi, hắn cũng chẳng có ý muốn dựa vào đám người kia, dù sao coi như ở lại, lấy bọn hắn chút can đảm ấy một khi Thanh Nguyên Phong đoàn đội đánh đến rồi nói không chừng sẽ lập tức bỏ chạy tán loạn, vậy đi hay ở có khác gì nhau ?

Đương nhiên, cũng có mấy người ở lại, tựa như Đường Chấn, Kiều Linh hai vị từ trước đã theo Vương Hạo Thần xuất kích, bọn hắn không hề rời đi.

Vương Hạo Thần cẩn thận kiểm tra tin tức, nhưng cũng không có phát hiện Thanh Nguyên Phong đoàn đội có dấu hiệu muốn tiến đánh địa bàn của bọn hắn, trong lòng không khỏi trầm tư.

Thường Tiễn, ngươi sẽ hành động giống như ta nghĩ sao ?

Sẽ lập tức phái người đến đây đáp trả, hay là nhắm mắt cho qua đợi thời cơ đến, hoặc là . . . là liên lạc với Tử Dương Phong, Hồng Thạch Phong đoàn đội, ý muốn liên thủ xử lý chúng ta cái gai trong mắt này ?

……..

Lâm Hải cả ngày hôm nay thực sự là bực bội đến sắp điên, ban đầu là nhận được một cái tin tức khiến hắn choáng váng lại giận dữ, sau đó vừa mới ra lệnh để cho đám đệ tử ở chỗ Vương Hạo Thần quay về thì lại xảy ra chuyện.

Sở Thanh Tiêu, Chu Thông, còn có Hình Nhân, vậy mà đều muốn rời khỏi.

Cái này để cho Lâm Hải choáng váng lại choáng váng, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Sở Thanh Tiêu và Chu Thông hắn không có ý kiến, dù sao Minh Thiên Phong đệ tử chỉ có mấy người như vậy, lúc này Vương Hạo Thần và Tiêu Ngọc Huyên có khả năng gặp nguy hiểm, bọn hắn muốn đi qua trợ giúp là chuyện có thể hiểu được.

Thế nhưng Hình Nhân tên này vậy mà cũng đi, cứ việc đã nói rõ Vương Hạo Thần cùng hắn có ân, Lâm Hải như cũ không cách nào hiểu được, cũng không cho phép.

Lâm Hải biết rõ Hình Nhân tu vi đã là Cửu Tinh Vũ Sĩ đỉnh phong, thực lực sâu không thấy đáy, cơ hồ đã chạm đến bình cảnh.

Muốn đột phá rồi nhanh chóng vững chắc cảnh giới, cần dựa vào bát phẩm linh tuyền, thế nhưng Hình Nhân cái tên này bây giờ lại không muốn ?

Đầu hắn bị lừa đá ?

Lại nói, Hình Nhân gần như chính là đệ nhất cường giả của tổ đội bọn hắn, một khi cái tên này đi rồi, bọn hắn làm sao bây giờ ?

Có Hình Nhân, Lâm Hải còn có chút tự tin, coi như là Thường Tiễn đến vẫn có hi vọng thủ vững địa bàn, nhưng nếu chỉ còn một mình hắn . . . ha ha ha, quên đi !

Chính vì thế, Lâm Hải chính là sống chết cũng không chịu buông, mặc kệ Sở Thanh Tiêu và Chu Thông rời đi, tự mình chặn đường Hình Nhân, nhất quyết giữ hắn lại.

– Lâm sư huynh, ta lập lại lần nữa, ta cần phải đi ! Mong sư huynh nhường đường !

Hình Nhân thân hình cao lớn như thiết trụ, mắt hổ nhìn chằm chằm Lâm Hải, thanh âm mang theo một tia lạnh lùng không kiên nhẫn.

Lâm Hải năm lần bảy lượt một mực kéo lấy hắn, thực sự đã khiến hắn phát bực.

Ta đi hay ở là chuyện của ta, liên quan đến ngươi cái gì ?

– Hình sư đệ, ta hiểu ngươi và Vương Hạo Thần sư đệ là bạn tốt, cũng hiểu ngươi vì sao muốn đi giúp hắn ! Thế nhưng ngươi không muốn đột phá Vũ Linh rồi ?

Lâm Hải kiên trì khuyên can.

– Ta trở về lại đột phá !

– Ta nói ngươi làm sao lại cố chấp như vậy đâu ? Ngươi tu vi chưa đạt tới Vũ Linh, đi qua đó thì làm được gì ? Coi như đột phá rồi, một mình ngươi có thể đánh mấy cái Cửu Tinh Vũ Sư, có thể chống nổi Thường Tiễn sao ?

– Đó là chuyện của ta !

– Hình Nhân ! Ngươi không phải người ngốc, hôm nay làm lại mất trí như vậy ? Hiện tại ở chỗ Vương Hạo Thần chỉ còn lại lác đác mấy người, căn bản không có khả năng chống đỡ Thanh Nguyên Phong phản kích, ngươi qua đó cũng chỉ phí công vô ích ! Ngươi chỉ có lưu lại nơi này, phối hợp với ta và đại lượng đệ tử mới có thể an toàn đột phá tu vi ! Tỉnh lại đi !

– Ta nói, đây là chuyện của ta !

– Ngươi đến cùng là Minh Thiên Phong hay là Lôi Ngục Phong đệ tử ? Bây giờ ngươi ngay cả lời nói của ta cũng không thèm để vào tai ? Còn muốn rời bỏ các sư huynh đệ tỷ muội để đi giúp một đám Minh Thiên Phong đệ tử ?

– Tránh ra !

Hình Nhân không còn kiên nhẫn, đối với Lâm Hải gầm thét mà nói, Cực Sát Bạch Hổ Lục vận chuyển, phóng xuất ra thuộc về Cửu Tinh Vũ Sư đỉnh phong khủng bố khí thế, uy hiếp lấy đối phương.

Lâm Hải hai tay nắm chặt, trong lòng đồng dạng vì nhiều lần khuyên can bất thành mà bão nổi, quanh thân cũng bắt đầu xuất hiện từng đạo lôi quang, khí thế trên ầm ầm nở rộ, cùng Hình Nhân đối chọi gay gắt.

– Lâm sư huynh, ngươi không phải đối thủ của ta ! Đừng ép ta không niệm tình cảm ! Một lần cảnh báo cuối cùng, tránh ra !!!

Hình Nhân lạnh như băng nói, khí thế trên người không ngừng kéo lên, trong không gian mơ hồ lại có bạch hổ gầm thét âm thanh vang vọng.

Lâm Hải đối mặt với một Hình Nhân cơ hồ đã ở vào bạo tẩu biên giới, khí thế cuối cùng vẫn là kém hơn đôi chút.

Dần dần, Lâm Hải buông ra đôi bàn tay đang siết chặt, cưỡng ép đè xuống lửa giận.

Hình Nhân đã quyết tâm như vậy, hắn có lại cản cũng vô ích.

Khuyên can không được, chẳng lẽ muốn động võ rồi ?

Hắn chưa chắc đã đánh lại người ta.

Hơn nữa đây rõ ràng là quân ta đánh quân mình, Lâm Hải hắn còn chưa có bị điên.

– Hi vọng ngươi không muốn hối hận !

Lâm Hải bỏ lại một câu này, sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt của Hình Nhân.

Hình Nhân không để ý, nhanh chóng rời đi.

Hắn đến Lôi Ngục Phong chưa lâu, cùng đệ tử nơi này không có bao nhiêu tình cảm , ngoài hai vị ca ca và một biểu đệ đều chỉ có Vương Hạo Thần một cái bằng hữu, hơn nữa còn là người có ân cứu mạng đối với hắn.

Lúc này biết Vương Hạo Thần gặp khó khăn, lấy Hình Nhân tính cách trọng tình trọng nghĩa sao có thể không đi giúp.

Vũ Linh ? Không quan trọng, hắn sớm muộn có thể đột phá !

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.