Lục Như Âm trong lòng đại nộ, vội vàng lấy ra từ trong nạp giới một bộ áo choàng khoác lên người, che đi cảnh xuân trước ngực.
Nàng đang muốn xông lên cùng Vương Hạo Thần tái chiến, lại thấy đối phương không biết từ lúc đó đã chạy đi, từ nơi này nhìn lại chỉ còn thấy được một cái bóng mờ, chứng tỏ tốc độ phi thường nhanh.
– . . . !
Thảo !
Lục Như Âm lúc này thực sự có một loại xúc động muốn văng tục.
Gặp qua người vô sỉ không ít, lại chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
Hai ta đánh còn chưa phân thắng thua, ngươi chạy làm cái gì ? Ngươi đến cùng có phải hay không nam nhân ? Chưa thua đã chạy, so với thỏ càng nhanh !
Vương Hạo Thần căn bản không có để ý nàng nghĩ gì, chỉ chạy càng lúc càng nhanh.
Nói thật, hắn không có chút nào nắm chắc có thể chiến thắng Lục Như Âm, vừa rồi chính mình bài tẩy ra hết cũng chỉ có thể cùng đối phương đánh ngang tay, nếu là người sau thật liều mạng mà nói, chính mình chỉ sợ không có bao nhiêu chỗ tốt, nhiều nhất chỉ có 3 thành phần thắng.
Vương Hạo Thần xưa nay trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không hắn sẽ không đánh một trận chiến mà mình không có nắm chắc mà không lợi lộc gì.
Đánh với Lục Như Âm, một phần là vì chướng mắt nàng gây sự với hắn, một phần là vì muốn kiểm tra thực lực của chính mình, bây giờ đã xác định bản thân khó thắng đối phương, vậy còn đánh làm gì ?
Đã không thắng được, vậy hắn liền chạy, đợi đến khi tu vi tăng lên liền trở lại đập chết nàng.
Hắn Vương Hạo Thần chưa bao giờ là một người thua không nổi, huống hồ lần này hắn cũng không có thua.
Về phần mặt mũi ? Đó là thứ đồ vật gì ? Ăn ngon sao ?
– Ngươi chạy không thoát !
Lục Như Âm giận không kiềm được, đang muốn đuổi theo, lại nhìn thấy Sở Thanh Tiêu thân ảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện gần đó.
Nhìn thấy người sau, Lục Như Âm đồng tử lập tức co rụt lại.
Sở Thanh Tiêu có thể xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ là đã đem Lâm Cốc và Triệu Thế Hùng đánh lui.
– Thật là lợi hại !
Sở Thanh Tiêu chẳng qua chỉ là Thất Tinh Vũ Sư mà thôi, lại có thể đơn độc đẩy lui hai vị Bát Tinh Vũ Sư liên thủ, chiến lực có thể phải khiến người ta kinh sợ.
Cho dù không có Vương Hạo Thần biến thái như vậy, bất quá cũng đã rất mạnh.
Người này chiến lực nếu là toàn diện khai hỏa, e rằng không kém gì Cửu Tinh Vũ Sư.
– Sở Thanh Tiêu, ngươi muốn ngăn ta ?
Lục Như Âm thanh âm lạnh lùng, trong mắt lại có vẻ kiêng kị.
Cứ việc Sở Thanh Tiêu lúc này không ở trạng thái đỉnh phong, ngược lại có vẻ đã hao tốn rất sức lực sau trận đại chiến, thế nhưng nàng vẫn không muốn mạo hiểm cùng đối phương đánh một trận, ai biết người trước còn có bao nhiêu chiến lực ?
Sở Thanh Tiêu không có để ý đến nàng mà đưa mắt nhìn xung quanh một chút, không có phát hiện Vương Hạo Thần thân ảnh, trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Hắn vốn dĩ không tin Vương Hạo Thần có thể thắng được Lục Như m, cố đánh chỉ e sẽ bị người sau đánh thành trọng thương, vì thế mới dốc toàn lực nhanh chóng đánh bại hai kẻ địch sau đó cấp tốc chạy tới nơi này, ai biết khi đến lại chỉ còn có một Lục Như m ở nơi này.
Mà Lục Như Âm bộ dáng tựa hồ cũng không có ở trong tay Vương Hạo Thần chiếm được tiện nghi, ngược lại còn tiêu hao rất lớn, ngay cả huyền công đều bị ép phải sử ra.
Vương Hạo Thần chỉ là Tứ Tinh Vũ Sư mà thôi, lại có thể đem Bát Tinh Vũ Sư Lục Như m ép đến mức này ?
Mấy năm không gặp, tiểu sư đệ đã cá chép hóa rồng, trở thành một tuyệt thế thiên kiêu rồi sao ?
Xem ra là hắn lo chuyện bao đồng, tiểu sư đệ coi như đánh không lại Lục Như Âm thì cũng có thể ung dung rời đi, căn bản không cần hắn lo.
– Ngươi không phải đối thủ của ta, làm gì phí thời gian ?
Sở Thanh Tiêu liếc mắt nhìn Lục Như m một cái, không có đem nàng để vào mắt, lập tức rời đi.
Lục Như Âm khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy lửa giận, thế nhưng cũng không có đuổi theo, bởi vì nàng xác thực đánh không lại đối phương, ngăn cản có ý nghĩa sao.
Minh Thiên Phong người thật quá đáng ghét, một tên so một tên càng cổ quái, mà thực lực lại mạnh đến đáng sợ.
Trong tông môn chúng đệ tử luôn nói Minh Thiên Phong bảy tên đệ tử đều là hạng tầm thường không thành được đại sự, ngoài trừ Tống Nhất Phàm và Tiêu Ngọc Huyên có chút thực lực cùng thiên phú ra thì không còn ai đáng ngại.
Thế nhưng trải qua chuyện hôm nay, Lục Như Âm mới phát hiện đây đều là nói bậy, Minh Thiên Phong bất luận là Sở Thanh Tiêu hay Vương Hạo Thần, đều là thiên tài hiếm có, so với Tiêu Ngọc Huyên hay Tống Nhất Phàm càng thêm đáng sợ, có cái nào là phế vật ?
Trong lòng tương đương bất đắc dĩ, Lục Như Âm chỉ có thể lấy ra truyền tin ngọc phù gửi đi mấy cái tin tức, để cho Hồng Thạch Phong đoàn đội đang giao chiến rút lui, đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền kia không có phần của bọn họ.
Chỉ có thể trách Minh Thiên Phong đám đệ tử kia ẩn tàng quá sâu, nửa đường đột nhiên giết ra hai cái yêu nghiệt.
Minh Thiên Phong có Sở Thanh Tiêu và Vương Hạo Thần hai cái chiến lực đều có thể sánh với Bát Tinh Vũ Sư này, coi như ít người vẫn có thể là một cỗ thế lực cực mạnh ở Đệ Thất Phong.
…….
Vương Hạo Thần trở lại chỗ linh tuyền lúc này sớm đã bị Tiểu Long hút sạch linh khí, lại chuẩn bị lên đường.
Hiện tại hắn tạm thời không làm gì được Lục Như Âm, bất quá chỉ cần hắn đột phá đến Ngũ Tinh Vũ Sư, nhất định có thể dễ dàng đập chết nàng.
Vương Hạo Thần đang muốn đi, lại cảm nhận được có người đến.
– Tiểu sư đệ !
Sở Thanh Tiêu một thân áo xanh từ bên ngoài đi vào.
Hắn đang trên đường quay lại chỗ Tiêu Ngọc Huyên đám người, không nghĩ tới lại gặp được Vương Hạo Thần.
– Tam sư huynh !
Vương Hạo Thần đối với Sở Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
– Nếu không có kế hoạch gì thì theo ta đi hội họp với mọi người ! Có chỗ tốt cho ngươi !
Sở Thanh Tiêu không dài dòng trực tiếp nói ngắn gọn.
Vương Hạo Thần vừa rồi thay hắn ngăn lại Lục Như Âm, vì thế hắn mới có thể nhanh như đánh bại Lâm Cốc và Triệu Thế Hùng, bất kể đối phương là vì nguyên nhân gì cũng không thể phủ nhận là đã giúp hắn rất nhiều, hơn nữa dù sao cũng là sư huynh đệ, Sở Thanh Tiêu muốn dẫn Vương Hạo Thần đi đến chỗ đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền kia hưởng một ít thành quả.
– Không cần !
Vương Hạo Thần khẽ lắc đầu, hắn không thích thú với việc đi gặp Minh Thiên Phong chúng đệ tử, dù sao cũng sẽ không có tràng diện tốt.
Sở Thanh Tiêu tuy rằng không thân thiết với Vương Hạo Thần, bất quá sự tình năm xưa của người sau hắn cũng có nghe không ít, lúc này tự nhiên là đoán ra được nguyên nhân đối phương không muốn đi.
Vương Hạo Thần có lẽ không căm thù hay chán ghét mấy vị sư huynh kia, thế nhưng hẳn là cũng không thích họ, hoàn toàn không có ý định muốn tiếp xúc.
Dù sao ký ức thời niên thiếu vẫn còn ngay trước mắt.
Sở Thanh Tiêu khẽ thở dài, tiến lên vỗ vai Vương Hạo Thần, nhẹ nhàng nói :
– Tiểu sư đệ, ta biết ngươi trong lòng có chỗ khó chịu ! Ngươi những năm quá trải qua không tốt, nhưng đừng vơ đũa cả nắm ! Ít nhất thì đại sư huynh và tiểu sư muội đối với ngươi không có ý xấu ! Mà lại, chúng ta cũng đang cần ngươi giúp đỡ !
– Tiểu sư tỷ cũng đến ?
Vương Hạo Thần có chút ngoài ý muốn.
Ở Minh Thiên Phong, Vương Hạo Thần không có mấy cái thân thiết đồng môn, phần lớn quan hệ đều rất xấu, Sở Thanh Tiêu xem như bình thường, còn tốt một chút, thì chỉ có Tống Nhất Phàm và Tiêu Ngọc Huyên.
Tiêu Hàn Dư trước khi trên danh nghĩa thành thân với Nhạc Thi Dao, trước đó cũng đã trải qua một đời vợ, Tiêu Ngọc Huyên chính là nữ nhi của hắn và người vợ trước.
Tiêu Ngọc Huyên vốn là đệ tử nhỏ tuổi nhất ở Minh Thiên Phong, bất quá Vương Hạo Thần đi vào tông môn về sau, nàng so với hắn lớn hơn một tuổi, nghiễm nhiên trở thành tiểu sư tỷ của hắn.
Năm đó Vương Hạo Thần gặp Tiêu Ngọc Huyên, nàng vẫn còn là một tiểu cô nương tuổi chưa đến hai con số, tính cách hồn nhiên hoạt bát, rất hay cùng hắn chơi đùa, tựa hồ rất thích việc mình được làm sư tỷ.
Cũng không biết có phải là bởi vì Tiêu Ngọc Huyên năm đó tuổi trẻ không hiểu chuyện hay không, thế nhưng ngay cả Vương Hạo Thần không thể tu luyện nàng cũng không giống như mọi người xa lánh hắn, ngược lại vẫn như cũ ưa thích ở cùng hắn.
Chỉ là không ai có thể làm trẻ con mãi, nàng rất nhanh liền bị Tiêu Hàn Dư dẫn đi tu luyện, số lần Vương Hạo Thần gặp nàng ngày càng ít, từ đó tính cách của hắn mới càng thêm âm trầm, bất quá nếu như Tống Nhất Phàm đối với Vương Hạo Thần là một người ca ca, thì Tiêu Ngọc Huyên lại giống như một cái tỷ tỷ, mặc dù tính cách của nàng có chút trẻ con, nhiều lúc còn không có giống như già dặn.
– Đi hay không ?
Sở Thanh Tiêu nhìn Vương Hạo Thần nói.
Nhiều năm qua, tại Thiên Sinh Môn Tiêu Ngọc Huyên là người hiếm hoi thỉnh thoảng có thể cùng Sở Thanh Tiêu trò chuyện, trong những lần đó nàng rất hay nhắc về tiểu sư đệ Vương Hạo Thần, một bộ đối với chuyện người sau bị khi dễ rất là bất bình, nếu như không có nàng, chỉ sợ Sở Thanh Tiêu cũng không nhớ chính mình còn có một tiểu sư đệ.
– Vậy làm phiền tam sư huynh giúp ta dẫn đường !
Vương Hạo Thần có bao nhiêu do dự trực tiếp gật đầu.
Nói thật, hắn cũng muốn đi gặp Tiêu Ngọc Huyên một lần, nếu nàng cần hắn giúp đỡ, hắn sao lại khoanh tay đứng nhìn ?
Vương Hạo Thần là không thích đi gặp mấy vị sư huynh kia, bất quá cũng không phải là không thể gặp, coi như gặp cũng chẳng có vấn đề gì lớn.