Vốn dĩ, Vũ Lâu đến tìm Lam Tranh để thị uy, muốn tỏ ý không chịu thua. Nhưng giờ nàng nghĩ là Lam Tranh vẫn chưa hồi phục, kẻ chủ mưu là Thái tử, nên cũng không biết tiếp theo nên làm gì mới đúng. Nghĩ đến việc vô duyên vô cớ chịu oan khuất, liên lụy cả nhà, nước mắt lại trào ra, nàng dựa vào vai Lam Tranh: “…… Ta không có cách nào giúp ngươi được, cha ta đã bị tước chức quan, biếm thành dân thường, ta thì bị cưỡng chế ở lại kinh thành, chờ hình phạt sau, tương lai còn chưa biết thế nào.”
“Ta sẽ viết thư cho mẫu hậu, nói là việc không bảo vệ tốt cho đứa bé không phải lỗi của ngươi, là do trước khi ngươi đi, ta đánh ngươi. Nên đứa nhỏ mới……” Lam Tranh nói: “Đều là tại ta, không liên quan gì đến ngươi, mẫu hậu sẽ tha thứ cho người. Đúng rồi, cứ như vậy đi.”
“Việc này……” Vũ Lâu chần chừ: “Như thế có được không?”
“Chắc chắn được mà. Chỉ cần không phải lỗi của ngươi là được!” Ánh mắt Lam Tranh sáng rỡ, khoe khoang: “Ta thật là thông minh.”
Vũ Lâu giống như tìm được ân nhân cứu mạng, vội gọi người mang giấy mực vào, mài mực cho Lam Tranh để hắn viết thư cho Hoàng hậu. Chờ Lam Tranh viết xong, nàng kiểm tra cẩn thận lại một lần, không thấy có gì sai sót, mới yên tâm gọi hạ nhân đến sai hắn đưa thư vào trong cung.
Lam Tranh nhìn Vũ Lâu, cười thầm. Lúc phong thư này đến tay mẫu hậu, cũng là lúc Tần gia nhà các ngươi hoàn toàn xong đời.
Hắn viết thư xong, ôm Vũ Lâu đi đến giường, lại ôm nàng nằm xuống, thân thiết như lúc trước: “Vũ Lâu, ngươi có nhớ ta không, ta nhớ ngươi lắm.”
Vũ Lâu nghĩ là chuyện phế phi đã được giải quyết, liền bắt đầu muốn hỏi những chuyện khác của Lam Tranh. Nàng hừ giọng: “Nhớ ta sao? Nhớ ta mà còn đón Thẩm Băng Sơ về? Đúng rồi, nàng ta đâu rồi?”
“Suỵt —–” Lam Tranh ra vẻ huyền bí đặt ngón tay lên môi nàng: “Nàng ta giết người.”
Vũ Lâu kinh hãi: “Giết ai?”
“Lưu Hi.”
Lam Tranh kể hết vụ án “mưu sát” trong phủ cho Vũ Lâu nghe, sau đó chui vào lòng nàng, nhỏ giọng nói: “Sợ lắm, không biết vì sao nàng ta lại muốn giết hắn. Nhưng mà mẫu hậu nói, không cho ta để lộ ra ngoài, nhưng ta sợ lắm, ngủ cũng sợ……”
Vũ Lâu không quan tâm đến ân oán của Lưu Hi và Thẩm Băng Sơ, mà chỉ nghi ngờ Lam Tranh: “A? Sợ như vậy, ngươi có gọi ai đến ngủ cùng không?”
Lam Tranh đưa tay đặt lên môi nàng cười: “Lát nữa ta còn muốn dùng cả cái này cơ.”
Vũ Lâu hậm hực trong lòng, mình vừa mới quay về, tất cả những gì hắn muốn lại toàn là mấy chuyện này. Nàng nhặt quần áo lên mặc vào, Lam Tranh lại không cho nàng đi, bám lấy nàng: “Thưởng cho ta một lần đi, thưởng cho ta một lần đi.”
Vũ Lâu đẩy hắn ra: “Ta về Tần phủ thông báo trước một tiếng, để mọi người từ từ hãy thu dọn hành lý. Chờ chỉ dụ của Hoàng hậu.” Nàng khẽ hôn nhẹ lên môi Lam Tranh, cười nói: “Chờ ta quay về cùng ngươi nhé.”
Lam Tranh chìm đắm trong nụ cười động lòng người của nàng, vội đứng dậy túm lấy tay áo Vũ Lâu: “Đừng đi……”
Nếu ngươi đi, sẽ không thể quay về được nữa.
Vũ Lâu gỡ tay hắn ra cười: “Lại bám người ta rồi, ta mặc kệ ngươi đấy!” Dứt lời nàng liền đi ra cửa, quay đầu lại nhìn hắn, cười tươi một cái rồi mới thực sự rời đi.
Lam Tranh nhìn theo bóng nàng, lòng trống rỗng.
__________________
Quay về Tần phủ không bao lâu thì có thánh chỉ đến.
[Tịch thu gia sản của Tần thị, toàn gia lưu đày Liêu Đông. Phế phi vị của Tần Vũ Lâu, phạt vào làm thợ ở phường thêu trong cung.]
Tin này đối với Vũ Lâu như sét đánh giữa trời quang, nhưng đối với Lam Tranh thì lại là chuyện hắn đã dự kiến được. Hắn hiểu cách thao túng lòng người, hiểu rõ tính cách của Hoàng hậu, muốn lợi dụng thế nào thì làm như thế. Trong bức thư kia, hắn giải thích là vì hắn đánh Vũ Lâu khiến Vũ Lâu sảy thai, nhưng lúc trước Hoàng hậu đã biết là Tần Vũ Lâu dùng bạo lực với hắn. Từ ngữ trong lá thư lại rất chỉn chu, nghiêm chỉnh, không giống như bút tích của Lam Tranh. Sau khi xem xong thư, Hoàng hậu thấy kỳ quái, mới gọi người mang thư đến để hỏi, biết là Tần Vũ Lâu quay về Vương phủ. Bà liền nghĩ là do Tần Vũ Lâu bức hiếp Huệ vương viết phong thư này.
Không kìm được giận, liền gia tăng thêm hình phạt đối với Tần gia.