Nghề Vương Phi – Chương 98 Chúng ta làm hòa đi – Botruyen
  •  Avatar
  • 11 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 98 Chúng ta làm hòa đi

Hôm nay, bọn thị nữ thấy Huệ vương điện hạ đều ở trạng thái hóa đá, chống má, ngồi ngẩn ngơ không nhúc nhích.

“Vương gia…… À……” quản gia nhỏ giọng đến gần, muốn bẩm báo nhưng cũng không biết nên thông báo người tới kia như thế nào, chỉ lắp bắp: “…… Vương, không, Tần…… Tần Vũ Lâu cầu kiến.” Mọi người đều biết Hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt Tần gia, phế truất phi vị của Tần Vũ Lâu.

Quả nhiên là nàng đến. Hắn mở to mắt, nhìn quản gia, khiến quản gia sợ hãi: “…… Điện hạ?”

Lam Tranh vỗ bàn đứng lên: “Nói ta bị bệnh, không gặp.”

“Cái này……”

“Nhanh lên.”

“Vâng.”

Chờ quản gia đi ra, Lam Tranh gọi một thị nữ đến: “Lát nữa nhìn thấy Vương phi xông vào, ngươi thay bản Vương ngăn lại một chút……” Thị nữ kia chưa bao giờ ở gần Vương gia nói nhiều như thế, thẹn thùng gật đầu: “Nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.”

Lúc này đã loáng thoáng nghe được tiếng quản gia ngăn cản truyền đến: “Ngươi không thể vào được…… Vương gia bị bệnh, không gặp ngươi.”

Lam Tranh nhanh chân đứng dậy, chạy vào trong phòng ngủ, đến giường liền buông màn, kéo chăn đắp lên ngực.

Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng rõ, hắn đã nghe được giọng Tần Vũ Lâu thở hổn hển: “Tránh ra — để ta gặp hắn!” Sau đó là giọng thị nữ yếu đuối ngăn cản: “Ngài không thể vào được…… Ngài không thể vào được……”

“Tránh ra! Nếu không, đừng trách ta không khách khí.”

Uy hiếp thị nữ xong, nàng vội vàng chạy đến.
“Chúng ta làm hòa đi.”

“Ta không còn là Vương phi của ngươi nữa, phải ở lại Tần phủ……”

“Ta không cho ngươi đi.” Lam Tranh ôm cổ nàng, ôm chặt lấy nàng: “Ngươi đừng có không cần ta, về sau ta sẽ nghe lời. Hôm đó ngươi đánh ta, ta không nên tức giận…… Ngươi đánh ta đi, ta thề không bao giờ… tức giận nữa.” Hắn cầm tay Vũ Lâu, đặt bàn tay nàng lên mặt mình.

Vũ Lâu thương xót Lam Tranh. Thê tử của hắn bị hãm hại, đứa bé thì bị giết, nhưng hắn cái gì cũng không biết, còn cho tên hung thủ kia là ca ca tốt. Làm sao nỡ đánh hắn, bàn tay vừa chạm lên mặt hắn lại biến thành vuốt ve, nàng dịu dàng nói: “Ta cũng có lỗi.”

Nàng không nên không biết tốt xấu mà gửi thi thể đứa bé cho hắn, dọa hắn sợ. Nếu hắn không phải là đang giả vờ, mà thật sự là kẻ ngốc, thì nàng đã làm chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Lam Tranh nghe thấy câu này, lại khiến hắn không vui chút nào. Cái gì mà gọi là nàng cũng có lỗi? Chẳng lẽ tùy tiện giết đứa bé của hắn, chỉ một câu có lỗi mà xong à?

“Vũ Lâu, con của chúng ta như thế nào……”

Chết như thế nào?

Là ngươi giết đúng không?

Vũ Lâu không có cách nào trả lời, nàng đã quen một mình gánh vác mọi chuyện. Trong mắt nàng, Thái tử là ca ca tốt mà Lam Tranh vô cùng tôn kính, yêu quý, bảo nàng làm sao có thể nói ra, việc Tần gia bị xử phạt, và việc đứa nhỏ bị giết có thể là do Thái tử dùng kế giết chết được. Nếu Lam Tranh tìm Thái tử trả thù, chẳng phải là sẽ khiến Thái tử nghi ngờ, tìm cách đối phó Lam Tranh hay sao.

Tạm thời giấu diếm chân tướng sự việc đã, đợi đến lúc chín mùi, sẽ lại nói cho Lam Tranh. Vũ Lâu nghĩ thế liền trả lời: “Là do sơ sảy……” Nàng nhẹ nhàng nói: “Là do sơ sảy…… ta bị ngã……”

Lam Tranh cười lạnh trong lòng, sơ sảy à? Vẫn nói dối, vì sao dám làm lại không dám nhận???

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.