Nghề Vương Phi – Chương 95 Bắt nội gián – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 95 Bắt nội gián

“Không đâu……” Nàng không muốn tin người ngủ cùng giường với mình, lại là người mỗi ngày đều nghĩ đến việc hại nàng.

“Đứa ngốc này, con cẩn thận nghĩ lại xem, rốt cuộc là Huệ vương có gì khả nghi không?”

Trong đầu Vũ Lâu nhanh chóng nghĩ lại những chuyện đã qua. Hắn xâm chiếm, sỉ nhục nàng, mỗi một hành động đối với nàng đều tràn ngập sự đùa giỡn: “Thật là Lam Tranh sao?” Nàng phát hiện ra mình gọi hắn quá thân mật, lại sửa lại: “Thật sự là Huệ vương làm?”

“Đầu tiên là hắn hại Thái tử, sau lại động thủ với Tần gia ta.” Tần Khải Canh nói: “Con nghĩ lại mà xem, chuyện rõ ràng như thế có gì vô lý không?”

Đúng vậy, nếu hắn đã hồi phục, bắt đầu trả thù, thì sẽ theo trình tự như thế.

Nàng không thể không tin: “Nhưng đứa bé này là con của hắn, làm sao hắn có thể hạ thủ……” Nàng chợt nhớ từ trước đến giờ, đối với mọi chuyện, Lam Tranh đều làm ra vẻ không có gì, bỗng nhiên hiểu ra, hắn đối xử với nàng như đồ vật của hắn, thì làm sao thương hại cho đứa con của nàng được.”

“Con……” Nàng đau lòng đến không thở nổi, cố nén khóc: “Nếu thật sự như thế, chắc hắn đã vừa lòng rồi.”

Tần Khải Canh nói: “Đứa bé mất đi, không còn cách nào chứng minh sự trong sạch của con, giờ chỉ cần một câu của Huệ vương cũng có thể lấy mạng con rồi.”

Trong đầu Vũ Lâu hiện ra hình ảnh Lam Tranh ngốc nghếch quấn quít lấy nàng, đưa tay lau nước mắt cười nói: “Khổ cho hắn phải diễn trò lâu như vậy……” Nàng xoay người, đi đến trước mặt Phương Lâm: “Bây giờ nên làm gì đây?” Tuy đứa bé đã mất, nhưng nàng vẫn theo bản năng, đưa tay lên sờ bụng.

“Để ta cho cô một thang thuốc ra thai, uống vào đẩy đứa bé ra. Sau đó điều dưỡng một thời gian.” Phương Lâm cũng không chịu nổi, năng lực của hắn có hạn: “Ta dốc hết khả năng, cũng chỉ có thể làm vậy cho cô thôi.”

“Cảm ơn.” Vũ Lâu sụt sịt, trêu đùa: “Bị người ta lừa tới lừa lui mới phát hiện chỉ có ngươi đối xử với ta tốt nhất, thật xui xẻo vì ta lại là nữ nhân, nếu là nam nhân, thì ta đã sớm ở cùng ngươi rồi. Cũng không phải chịu những tội nợ này.”

Lưu Hi hơi ngơ ngẩn, đừng nói là rêu mọc dày, kể cả chuyện tiền bạc cũng đều là chuyện của quản gia chứ có liên quan gì đến hắn. Nhưng nếu Vương gia đã hỏi, thì cũng phải trả lời qua loa hai câu: “Vâng, lát nữa nô tài sẽ gọi người đến thu dọn.”

“Không có lát nữa. Đã làm sai, thì phải bị phạt.” Lam Tranh vỗ vỗ tay: “Người đâu! Ném hắn vào trong lu.”

Vừa dứt lời, hai thị vệ đi từ trong phòng ra, túm lấy tay Lưu Hi, ném hắn vào trong một chiếc lu đồng, vốn là đồ dùng để giữ nước cứu hỏa. Lâu ngày không có ai đổ thêm nước vào nên đã khô cạn, nhưng vì hôm nay mưa to nên lại đầy nước.

Lưu Hi bị ném vào nước, vừa ngoi ngóp đầu lên muốn phun nước ra, lại bị người dúi đầu xuống. Đến lúc hắn tưởng như sắp ngạt chết thì lại được lôi lên. Ngoài Lam Tranh và hai tên thị vệ ban nãy, lúc này còn có thêm một người nữa, là Vũ Dương hầu Vương Lân.

“Coi ta này, làm Vương gia mà ngốc nghếch, đến giáo huấn hạ nhân trong phủ cũng phải nhờ ngươi hỗ trợ.” Lam Tranh thở dài, sau đó nói với Lưu Hi: “Ta đã sớm cảm thấy ngươi có vấn đề, nói một chút đi, ngươi theo Thái tử được ưu đãi gì, có thứ gì mà ngươi không nhận được từ chỗ ta không, để người làm chủ nhân như ta biết, đối đãi với ngươi cho thật tốt.”

“Ôi ôi, oan cho nô tài quá, nô tài……” Còn chưa dứt lời đã bị Lam Tranh sai hộ vệ ấn đầu hắn vào trong nước.

“Ta gọi Thẩm Băng Sơ về, chính là để dụ ngươi lộ mặt. Lúc trước ta bị Vương Đàn bắt cóc, khi đó ngươi đang ở bên cạnh ta.” Tuy hắn có nghi ngờ, nhưng tinh lực đều dùng vào việc ứng phó với Vũ Lâu, nên không để trong lòng, giờ nghĩ lại mới thấy quả thật là rất đáng ngờ.

Lưu Hi lại được kéo ra khỏi nước, nôn ra mấy ngụm nước, thở hổn hển.

Lam Tranh nói: “Ngươi nên biết ta là hạng người gì, nếu ngươi nói hết, ta sẽ cho ngươi chết thanh thản, nếu không……… Dù sao cuộc sống của ta cũng đã bị Tứ cả hủy hoại, giờ không có việc gì. Ta thừa thời gian để tra tấn ngươi.”

Lưu Hi biết Huệ vương đã phục hồi, nhớ đến con người của hắn trước kia, bị dọa đến phát khóc: “Vương gia, nô tài nói, nô tài nói mà —–”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.