Từ sau tiết đoan ngọ hai người quan hệ ở thanh lâu đó đến bây giờ, không hề phát sinh chuyện phòng the nữa, giờ đã là tháng bảy, tính thế nào thì thai nhi cũng không thể mới hơn một tháng được. Một tháng trước Vũ Lâu đã nghe Phương Lâm thông báo mình có thai, nên chắc chắn phán đoán của y quan này là sai rồi.
“Y quan kiểm tra kỹ lại đi, có khi nào xem sai rồi không.”
Y quan kia cười nói: “Không đâu, chắc chắn là nương nương có tin vui rồi.”
Sắc mặc Lam Tranh rất khó nhìn: “Là thời gian, rốt cuộc là mấy tháng?” Bọn lang băm này, lúc hắn sinh bệnh, mấy lão cứ chẩn bệnh loạn cả lên, suốt năm năm không có tiến triển gì, lần này còn chẩn sai nữa thì đem ra chém hết.
Vũ Lâu thấy hắn giận dữ, tưởng hắn nổi giận với mình, trong lòng lại trầm xuống, cắn môi, đưa tay cho y quan xem lại mạch. Gã y quan kia không hiểu vì sao sắc mặt của Vương gia lại hờn giận khi nghe thấy tin vui, nơm nớp lo sợ bắt lấy cổ tay Vũ Lâu, cẩn thận chẩn lại một hồi, rốt cục cũng nói đáp án mà hắn cho là chính xác.
“Đúng là hơn một tháng.”
“Sao lại thế được! Chắc chắn là sai rồi!” Vũ Lâu giật tay ra.
“Nương nương tha mạng.” Gã y quan vội quỳ xuống đất. Dù không biết mình phạm sai lầm gì, nhưng cứ xin tha trước đi đã.
Vũ Lâu nhìn về phía Lam Tranh, nàng muốn biết quan điểm của hắn. Nhưng khiến nàng khổ sở chính là, Lam Tranh hơi nhíu mày, không nhìn nàng, mà như đang suy nghĩ gì đó.
Hắn đang nghĩ gì? Hắn nghi ngờ mình sao?
Lam Tranh nhìn gã y quan đang run rẩy, trong đầu lại đảo lại mọi chuyện một lần. Y quan này trước là người của Thái y viện, y thuật cũng được gọi là cao, vì sao hắn lại báo sai ngày?! Chẳng lẽ có người sai khiến? Không thể ngu ngốc như vậy được, dù sao trong phủ cũng không phải chỉ có một y quan. Dù có mua được hắn, cũng làm sao mua được hết mọi người? Nếu hắn cố ý hãm hại Vũ Lâu, mà Vũ Lâu không tra ra được, nhất định sẽ chịu không nổi.
“Lam Tranh……”
Hắn bị tiếng gọi của Vũ Lâu làm cho tỉnh lại, vẫn làm ra vẻ ngây thơ, tùy xem tình hình thế nào: “A? Hắn nói ngươi mang thai hơn một tháng… Một tháng… Có phải chẩn sai rồi không. Phi Lục, ngươi đi kêu y quan khác đến đây.”
Môi Vũ Lâu như bị cắn đứt ra vậy, ngồi lại trên ghế, nhắm mắt, đỡ trán dưỡng thần. Lần trước sau khi từ Tấn vương phủ quay về, hắn cũng không tin nàng, nói nàng cấu kết với Tấn vương. Dường như những gì nàng làm cho hắn, hắn đều không để trong lòng. Nàng cùng hắn, ngoại trừ quan hệ xác thịt, quả thật cũng không có gì khác. Hiện tại, tiết hạnh của nàng bị phủ nhận, giữa bọn họ coi như chẳng còn gì cả.
Đúng vậy, khi nàng ở đây, hắn có thể cùng Thẩm Băng Sơ cấu kết, âu yếm, khi nàng không có ở đây, hắn lại xoay người tìm nữ nhân khác.
Nàng cố gắng làm một thê tử tốt, nhưng hắn càng ngày càng cách tiêu chuẩn của một trượng phu tốt càng xa.
Mệt mỏi quá…….
Thật sự mệt mỏi quá……
“Bẩm Vương gia, Phương ngự y của Thái y viện tới rồi.”
“Để hắn vào đi.”
Vũ Lâu nghe tiếng bước chân, ngẩng lên thấy Phương Bàng đeo hòm thuốc đang đi tới. Nàng nhớ rõ Phương Bàng đã từng chế nhạo nàng tham quyền tham thế, vì danh phận Vương phi mà chịu gả cho Huệ vương. Nàng tham quyền tham thế? Trước mắt đây, nàng có được cái gì? Ngay cả một chút lòng tin nàng cũng không có được.
Thậm chí ngay cả trinh tiết của nàng cũng phải cần ba đại phu xác nhận mới được?
Buồn cười thật……
“Nương nương, xin để tiểu y bắt mạch.” Phương Bàng cúi đầu, tất cung tất kính nói Vũ Lâu đưa tay ra.
Nàng nhìn Lam Tranh, Lam Tranh bĩu môi với nàng, tức giận nói: “Nhanh lên, còn thất thần gì nữa! Cho ngươi cơ hội cuối cùng đấy!”