Nghề Vương Phi – Chương 87 Khoảng cách xa dần – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 87 Khoảng cách xa dần

“So với người bình thường, Thái tử còn cẩn thận gấp trăm lần, ai mà tính kế được với hắn.”

“Thái tử không ăn được vải, dính một chút là cả người nổi mẩn, nôn mửa. Hôm qua hắn ăn hai miếng điểm tâm, đều là làm từ quả vải, nên nôn khan không dứt, tiếp theo là phát bệnh hen suyễn. Nghe thị nữ nói, khi Thái tử ăn tới miếng thứ ba, bên trong còn có tờ giấy, mở ra thì thấy dòng chữ ‘hoan nghênh ngươi thưởng thức bánh vải’……”

Sau khi nghe xong, Vũ Lâu cười ha ha nói: “Không trách được thái giám bên cạnh Thái tử sơ sót, dù bọn họ có nếm trước thì cũng không nghĩ được, thứ bình thường với họ lại là đồ trí mạng với Thái tử. Lúc đọc tờ giấy đó, chắc hẳn mặt Thái tử tái mét nhỉ.”

Tần Khải Canh thấy con gái vẫn không ý thức được nguy hiểm, nói sâu xa: “Sự tình không đơn giản như con nghĩ đâu, Thái tử thật sự là suýt chết. Giờ vẫn còn nằm dưỡng bệnh, nhưng có lẽ sau này ăn gì cũng thấy sợ rồi. Tra hỏi ở ngự thiện phòng cũng không tìm ra nguyên nhân.”

“Có người muốn lấy mạng Thái tử à?” Nàng bắt đầu nhận ra sát ý.

“Người biết Thái tử kiêng ăn vải thì không ít, nhưng người bình thường thì đều nghĩ là do người không thích thôi, cũng không biết quả vải như là độc dược đối với Thái tử.”

“Là người thân cận của Thái tử ư?”

“Ừ.” Sắc mặt Tần Khải Canh trở nên nghiêm trọng: “Sợ là sợ mọi người đều không thể nghĩ đến người này.”

“Chẳng lẽ cha đã đoán ra ai làm rồi sao?”

Tần Khải Canh vuốt cằm: “Nếu là do người này gây nên, thì tai ương tiếp theo sẽ rơi vào Tần gia chúng ta.”

“Cha, người đừng úp mở nữa, mau nói đi, để con còn nghĩ cách.”

“Huệ vương, phu quân của con.”

Lam Tranh và Vũ Lâu nghe vậy đều giật mình kinh hãi. Ở phía sau tường hoa, Lam Tranh đang cân nhắc, lão già Tần Khải Canh này đang có ý đồ gì đây, chẳng lẽ hắn dám nói thật hết với con gái mình sao?

Vũ Lâu nghe đủ rồi, không muốn cha nói thêm gì nữa.

Trong lòng nàng đã thầm tính toán, dù Lam Tranh có thể hồi phục hay không, dù hắn có biến thành bộ dạng gì, thì nàng cũng mãi mãi ở bên hắn.

“Cha, từ nhỏ cha mẹ đã muốn con trở thành Vương phi, giờ con đã thế này rồi, cha mẹ còn muốn gì nữa.”

“Nhưng mà Huệ vương…… Đều là tại cha, không chịu được, nếu lúc trước gả con cho Tấn vương thì đã không phiền phức thế này!”

“Huệ vương hay Tấn vương thì cũng có gì khác đâu.” Tần Vũ Lâu ta đã gả cho ai, thì nhất định sẽ theo người đó.

Tần Khải Canh còn muốn nói nữa, nhưng trời bỗng có cơn mưa nhỏ: “Mưa rồi, chúng ta về phòng rồi nói sau.”

Vũ Lâu nói: “Sáng nay dậy muộn, đầu óc không được tỉnh táo lắm, con đang muốn đi dạo hít thở không khí một chút, không ngờ lại mưa, thật xui xẻo.” Nói xong, nàng quay người cùng phụ thân đi mất.

Bông tường vi trong tay Lam Tranh đã héo nát, dính trong lòng bàn tay, lưu lại một vệt đỏ tươi.

Nàng nói, là Huệ vương hay Tấn vương thì cũng có gì khác đâu………

Lam Tranh cười tự giễu cợt mình, xem ra hắn không phục hồi thì nàng đối xử với hắn vẫn tốt đẹp hơn.

Nàng căn bản không có tình cảm gì với hắn, tất cả mọi chuyện nàng làm đều là vì lợi ích của gia tộc nàng mà thôi.

Vũ Lâu đi theo cha, thấy mưa càng ngày càng lớn, phái người đi tìm cũng không thấy Lam Tranh đâu, vội vàng chạy đi, tự mình cầm ô đi tìm hắn. Cuối cùng cũng tìm thấy Lam Tranh đang đứng bên hồ sen, hắn không có đồ gì để che mưa, chỉ ngơ ngác đứng chịu mưa bên cạnh hồ sen.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.