“Đừng dính vào ta!” Vũ Lâu đẩy hắn, nhưng hắn quyết tâm bám dính, cố gắng cũng vô ích. Hắn hôn lên mặt nàng: “Nói mau, tối qua ngươi đi đâu hả?”
“Đi đến chỗ tôi thích.”
Phản rồi, phản rồi. Lam Tranh nghe thấy nàng nói câu này, tức muốn xì khói, cố gắng nhịn xuống, nhưng giọng điệu không thoải mái như vừa rồi. Hôm qua nàng nói đi Tấn vương phủ, có khi nào ở lại đó không? “Không phải là ngươi ở lại phủ của Cửu ca đấy chứ…”
Vũ Lâu vốn định giải thích, nhưng trong đầu lại hiện lên tình cảnh hôm qua, khiến nàng kiên quyết thừa nhận chuyện nàng không hề làm: “Phải, ta ở lại Tấn vương phủ đấy.”
Không phải hắn sợ nàng hồng hạnh vượt tường, theo tính cách của nàng, muốn nàng làm chuyện xấu xa như thế, thì chờ kiếp sau đi. Nhưng vừa nghĩ đến nàng thà ở bên ngoài cả đêm cũng không về bên hắn làm hắn tức giận.
Dù sao, quay về là tốt rồi, dù thế nào cũng phải giày vò nàng thật cẩn thận.
Lam Tranh nghe thế, liền kéo lấy thắt lưng Vũ Lâu, la hét: “Tần Vũ Lâu, ngươi đã thề rồi, nếu ngươi tìm nam nhân khác thì cả nhà chết hết.”
Lòng Vũ Lâu chua xót, trong mắt hắn, nàng không đáng tin cậy như thế sao? Vừa ra ngoài là sẽ cấu kết với nam nhân khác? Như hắn lại tốt, không cần chạy ra ngoài, trực tiếp túm bừa một nữ nhân nào đó đưa lên giường thôi. Nàng càng giãy, hắn càng bám, nghiêm mặt nói: “Ta không làm chuyện gì có lỗi với ngươi cả.”
Mục đích của hắn không phải là để nghe nàng giải thích, mà là trêu đùa nàng. Hắn vốn không hề nghi ngờ tiết hạnh của Vũ Lâu.
“Ta không tin! Trừ khi ngươi để ta kiểm tra.” Nói xong lại kéo cổ áo nàng, đã đầu mùa hè, nàng mặc áo mỏng, vừa không kịp đề phòng đã bị hắn kéo xuống, lộ ra cái yếm bên trong. Vũ Lâu kéo vạt áo lên, tức phát khóc: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Nếu Cửu ca chạm vào ngươi, chắc chắn trên người phải có dấu vết.” Hắn không chịu buông tha, lại vươn ma trảo ra: “Mau để ta kiểm tra xem!”
Vũ Lâu càng không ngừng, cọ xát còn có tiết tấu. Nàng cảm nhận rõ ràng nơi cơ thể nàng vuốt ve qua dục vọng nóng bỏng không ngừng tăng lên, trong không khí tràn ngập hương vị dục tình, nàng ghé vào tai hắn, nũng nịu ngân nga. Nàng biết hắn không chịu nổi tiếng thở gấp, tiếng kêu yếu ớt của nàng. Quả nhiên, hắn liên tục nói: “Vũ Lâu…. đừng, đừng….”
Hắn càng không chịu nổi, nàng càng hả hê.
Nhưng đùa giỡn hắn như vậy, nàng cũng hơi không chịu nổi, giọng điệu có bảy phần thật, ba phần giả, quyến rũ nói với hắn: “…… Lam Tranh, muốn ta không?”
Lam Tranh mím môi nhíu mày: “Đừng nói với ta như vậy…. Tiểu yêu tinh này…” Bình thường, nàng bị hắn chạm vài cái đã thở hổn hển, giờ nàng cố tình bày ra bộ dạng dâm đãng khiêu khích hắn, là vì muốn nhìn thấy bộ dáng quẫn bách, chịu không nổi của hắn. Vũ Lâu thấy hắn thống khổ chịu đựng, liền tăng nhanh nhịp điệu. Kích động trong cơ thể hắn đã lên đến cực hạn, liền phá tan lý trí, tiết ra xuân triều.
Vũ Lâu cảm nhận được dòng dịch ấm áp trào ra giữa hai chân hắn, ha ha cười xấu xa hai tiếng, đứng dậy rời khỏi hắn. Hắn vừa xấu hổ vừa giận muốn chết, cắn răng hung dữ nhìn nàng: “Đãng phụ.”
Nàng vươn ngón trỏ, do dự một chút, vẫn ấn mạnh vào ngực hắn, giải huyệt đạo cho Lam Tranh.
Ngoài dự kiến của nàng, sau khi được tự do, Lam Tranh cũng không bổ nhào về phía nàng báo thù, mà xoay lưng nằm xuống, úp mặt vào chăn, không nói câu nào.
“Lam Tranh?”
Hắn lộ ra bộ mặt đỏ bừng xấu hổ, nhục nhã, bi phẫn rống lên: “Nữ nhân đáng chết, ngươi chờ đó!”