Vũ Lâu nghe tú bà nói vị khách lớn tuổi đã rời đi, chỉ còn lại vị trẻ tuổi hơn đang ngồi trong phòng. Lương Vương đi rồi, một mình tên Lam Tranh kia cũng không tốn sức lắm.
“Ma ma, mụ đi nói cho người kia là ta tặng lại Phục Linh cô nương.”
“A?”
“Đi đi!”
“Vâng vâng, ta đi ngay.”
Vừa rồi đánh có hơi mạnh tay, khiến các đốt ngón tay của Vũ Lâu đều đỏ, nàng cũng hơi hơi đau, liền thổi thổi vài cái. Ngồi nghỉ một lúc rồi chầm chậm đứng dậy, đi đến phòng của Lam Tranh.
Hừ, hắn nghe thấy Phục Linh cô nương được trả về, chắc chắn là thèm đến chảy nước miếng hận không thể ăn sạch người ta ngay cho mà xem.
Để ta đến bắt gian tại trận!
Vũ Lâu đi đến cửa phòng, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa, ngẩng cao đầu bước vào. Lại thấy trong phòng không có một bóng người.
Hắn đi đâu rồi?
Bỗng nhiên, nàng bị ai đó ôm lấy từ phía sau, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện, ghé sát vào mặt nàng: “Ngươi đúng là phá gia nha, dám trả hai ngàn lượng bao nữ nhân.” Lam Tranh xoa xoa mặt Vũ Lâu nói: “Rồi ta cũng không nuôi nổi ngươi mất thôi.”
“Cút ngay!” Vũ Lâu tránh hắn, xoay người nắm lấy tay hắn nói: “Ai bao nữ nhân thì tự biết, Huệ vương điện hạ, hôm nay ngài ung dung tự tại đủ chưa?”
Lam Tranh không trả lời, mà nhìn tay nàng nói: “Sao lại đỏ hết lên thế này? Có đau không? Để ta thổi thổi cho ngươi nhé.”
“Không cần.”
“Đưa đây, đưa đây nào. Thổi thổi sẽ không đau nữa.”
Hắn cười hì hì dựa vào nàng.
“Ta làm sao?” Lam Tranh ghé sát vào nàng, môi chạm môi: “Ta nghe không rõ……”
Vũ Lâu cũng không hoàn toàn đánh mất năng lực chống cự. Dược ở những nơi hoan lạc này hiệu quả thường rất nhanh, nhưng dược hiệu thì không lớn, vì một nữ nhân mất hoàn toàn ý thức cũng không làm nam nhân nổi lên dục vọng được.
Nàng nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, nghe rõ ràng thanh âm mê người của Lam Tranh, cảm nhận được sự vuốt ve dấy lên xúc cảm ấy, nhưng một động tác chống cự đơn giản cũng không làm được.
Hắn cởi sạch y phục của nàng, kéo búi tóc ra, một làn suối tóc dài buông xuống mới càng mê người hơn. Đầu óc nàng như mê muội đi, nhưng lại cũng cảm nhận rõ mình đang bị giữ lấy.
Nàng yếu ớt, hắn ngoan cố tiến vào, toàn thân nàng như bị xé rách, hạ thân trướng đau khó chịu. Mỗi một lần tiến vào đều như muốn hoàn toàn chiếm đoạt lấy nàng.
Tiếng ma sát kéo theo âm thanh của dịch thể trắng đục, lẫn vào tiếng nàng nức nở cầu xin, dồn dập, đứt quãng lại giống như ngân nga hưởng thụ: “…… Lam Tranh……. Thả ta ra……”
“Nàng cầu gì ta?”
“……. Buông ta ra….a…….”
“Ta buông nàng ra, nàng sẽ lại muốn rời ta đi…”
“…… Không……. ta sẽ không mà….”
Tiếng rên rỉ xót xa, yểu điệu của nàng như kích thích hắn, càng ngày càng tiến sâu, không muốn dừng lại.
Theo luật động của hắn, nàng biết, tất cả những điều nàng cầu xin đều vô ích, lòng như nguội lạnh, nàng mắng hắn: “…… Các ngươi, các ngươi làm việc xấu với ta, các ngươi…… hu hu hu…” Vừa mới thốt ra đã bị hắn nuốt lấy, môi lưỡi dây dưa.
Nàng thề, nàng sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội xâm phạm nàng nữa.
Nhưng đã muộn rồi, lúc này nàng vẫn còn chưa biết, nàng đã hoài thai đứa con của hắn.
Mà đứa bé này, sẽ lại đưa cuộc đời của hai người rẽ theo một hướng khác.