Không đạt được mục đích, Lam Tranh thề không chịu bỏ cuộc, dục hỏa đêm qua còn chưa phát tiết, hôm nay bị nàng khiêu khích lại càng bùng lên. Buổi tối, hắn ngồi xoa xoa hai tay vào nhau, đầu thì toan tính xem làm thế nào để đem nàng ăn sạch sẽ. Vũ Lâu thừa biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, dù sao hiện giờ nàng cũng đang chiếm ưu thế.
Chờ thị nữ lui ra hết, Lam Tranh liền lộ bộ mặt lang sói, nằm một lúc, hắn mặt dầy, dùng chân quặp lấy Vũ Lâu, cọ cọ xát xát cầu hoan: “Thiếu nợ thì phải trả tiền, ngươi đã hứa với ta rồi, sao lại không làm hả.”
Vũ Lâu xoay người, quay lưng về phía hắn: “Đừng có cọ tới cọ lui nữa, ngươi đâu phải là động vật?”
“Là gì thì ngươi cũng phải theo ta.” Hắn ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng từ đằng sau, tiếp tục cọ cọ nàng. Người trong lòng bỗng dưng ngồi bật dậy, chăm chú nhìn hắn, hắn mừng rỡ, tưởng nàng đồng ý. Không ngờ, Vũ Lâu lại nói: “Ta thấy gần đây ngươi nói chuyện rất khác…” Câu nói của nàng khiến tim hắn đập thình thịch.
Nàng đang nghi ngờ.
“Ta khác gì chứ. Ngươi còn nuốt lời hứa cơ.” Hắn cũng ngồi dậy, ra vẻ tức giận chỉ trích nàng: “Rõ ràng ngươi đã đồng ý rồi, sao lại không cho ta?”
Xem ra đêm nay mà không đáp ứng hắn, nhất định sẽ không yên rồi, nhưng Vũ Lâu quyết tâm tử thủ, nằm xuống kéo chăn che lên mặt, khong thèm để ý đến hắn.
Lam Tranh thấy nàng không hợp tác, rất bức bối, ai sợ ai chứ, cô thích quậy thì ta quậy cùng cô.
“Vũ Lâu, Vũ Lâu, cho ta một lần đi, từ nay về sau đều tùy theo ngươi.” Hắn ôm lấy nàng qua tấm chăn: “Tối hôm qua đã không được rồi, ta muốn chết mất thôi.”
“…Ta đau mà.”
“Để ta xem cho ngươi.” Kéo chăn.
Vũ Lâu lại đè chăn lại, nhỏm nửa người dậy, híp mắt, vẻ mặt tiếc hận rèn sắt không thành thép, bộ dạng vô cùng đau đớn: “Ta thật muốn xem xem trong đầu ngươi chứa cái gì.” “Được, ta cho ngươi xem.” Hắn đưa mặt đến sát mặt nàng. Tuy nàng chán ghét hành vi của hắn, nhưng lại không có sức đề kháng với bộ mặt của hắn, yêu nghiệt mà, đúng là yêu nghiệt.
Cảm thấy trêu chọc nàng đã đủ, bản thân hắn cũng đã không chịu nổi nữa, Lam Tranh liền động thân đi vào, nhanh chóng đưa đẩy.
Vật cứng rắn đột ngột đâm vào trong cơ thể mẫn cảm của nàng, khiến đau đớn cùng dục vọng dâng trào, dù cố cắn môi dưới, nhưng nàng vẫn nghe thấy tiếng mình rên rỉ.
Thật là mất mặt chết đi được, ngày mai làm sao nàng dám nhìn mặt Lam Tranh nữa. Câu nói “Ta thích nàng” của hắn vẫn vang vọng bên tai khiến suy nghĩ của Vũ Lâu trở nên hỗn loạn, ý nghĩ cứ đan xen, thắc mắc thật khiến người ta nôn nóng.
Lam Tranh sớm đã quên mất hắn vừa nói gì, nên cũng không hiểu được vì sao Vũ Lâu lại rối rắm như thế.
“Nàng đau à? Để ta xem nào…”
“Không được xem.” Nàng khép chân lại, nghiêng người sang một bên.
“Để ta xem nào, ta tuyệt đối không động chạm vào nàng nữa.”
“Lời của ngươi tin được sao?”
“Còn đáng tin hơn nàng.” Vừa nói hắn lại vừa giật mình, sợ Vũ Lâu phát hiện ra hắn phản bác quá nhanh nhạy, cũng may, nàng đang nhắm mắt như suy nghĩ chuyện gì, nghe xong cũng không thấy phản ứng. Lam Tranh tách chân nàng ra, quặp lấy thắt lưng của mình. Hắn nói là để nhìn xem nàng bị tổn thương thế nào, thật là là lấy cớ để thực hiện ý đồ đen tối. Hắn mở chân của nàng, khiến nơi tư mật lộ ra, áp sát lại, lại động thân, dung hợp cùng nàng.
Vũ Lâu vừa tức vừa thẹn, nàng còn đang vì câu nói của hắn mà bối rối không thôi, còn hắn thì chẳng qua là muốn chiếm tiện nghi của nàng thôi.
Bụng đầy ấm ức khiến nàng bật khóc.