Đây là lần đầu tiên Vũ Lâu vào cung nên nàng rất lo lắng. Trước khi xuất môn, Vũ Lâu cẩn thận kiểm tra lại dung mạo, y phục của mình, sau đó mới nhẹ nhàng bước theo Lam Tranh. Vừa là cung kính, vừa vì trên mặt có vết sẹo, nên sau khi gặp Hoàng Hậu, nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng ai.
Nàng nghe Lam Tranh đang đứng bên cạnh gọi một tiếng ngọt ngào: “Mẫu hậu.” Nói rồi hắn để nàng đứng đó, chạy từng bước đến bên cạnh người đang ngồi trên ngai vàng kia. Lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, người trẻ hơn so với nàng tưởng tượng rất nhiều, làn da trắng nõn, dung mạo đoan trang, ánh mắt dịu dàng lại có một vẻ nhã nhặn, cao quý.
“Hoàng nhi, có phải mẫu hậu mà không gọi con, thì con cũng không thèm nhớ tới mẫu hậu không.”
Lam Tranh thấy thái tử phi Tạ thị đang ngồi bên cạnh Hoàng hậu, nên có chút dè chừng, nữ nhân này là tai mắt của Thái tử, không thể để nàng ta nhìn ra manh mối gì được. Hắn liền chỉ vào Vũ Lâu nói: “Là tại nàng cứ quấn quít lấy con, muốn cùng con sinh em bé, không cho con tiến cung nữa.”
Không có cách nào khác, Tần Vũ Lâu, đành phải ủy khuất cô rồi.
Chuyện Vũ Lâu lo sợ cũng xảy ra, nàng thật muốn đâm đầu chết luôn tại đại điện này cho xong. Nàng cắn chặt môi, cực kỳ bi phẫn. Thái tử phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu bỗng che miệng cười khẽ: “Huệ vương điện hạ vẫn nhanh mồm nhanh miệng như xưa.” Giọng nói thanh thanh như tiếng chuông bạc, lại mang theo vài phần mỉa mai.
Trong lòng Vũ Lâu thấy rất bất bình, cái gì mà nhanh mồm nhanh miệng chứ, đây gọi là có não mà không có khôn, cũng không phải, hắn thậm chí còn không có não, đầu trống rỗng thì đúng hơn. Đang lúc nàng thầm mắng Lam Tranh hăng say, thì Hoàng hậu lên tiếng: “Huệ vương phi, ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn kỹ một chút.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhưng mắt không dám nhìn thẳng Hoàng hậu, mà nhìn Lam Tranh đang đứng cười ngây ngô bên cạnh người.
Hoàng hậu hơi ngạc nhiên: “Bản cung không ngờ vết thương của Vương phi lại nghiêm trọng như thế, mau lại gần đây, để bản cung nhìn kỹ xem thế nào.”
Vũ Lâu bước từng bước nhỏ, tới trước mặt Hoàng hậu.
“Vết thương này, tự tay con cắt sao?”
“Vâng.”
Thanh Hà Vương đi trước, đưa hắn tới ao nước bên cạnh Xuân phường, chỉ vào tầng băng mỏng trên mặt ao nói: “Thật ra đây là ao nước thần, truyền thuyết nói là con của thần núi ngã xuống ao này, biến thành tên ngốc. Chỉ cần có người nhìn, hắn sẽ chạy ra chơi cùng, Thập ca có muốn chơi không?”
“Muốn chứ, muốn chứ.” Lam Tranh thừa biết tên nhóc này có ý đồ gì.
Trò tiểu xảo này, hắn biết từ lâu rồi.
Lam Tranh đi về phía cái ao: “Để ta thử nhìn xem.” Thanh Hà Vương đi sau hắn vẫn còn đang cười toe toét, chân bước nhanh hơn, đưa tay muốn đẩy sau lưng Lam Tranh, khiến hắn ngã xuống ao. Không ngờ đúng lúc sắp chạm vào Lam Tranh, thì Lam Tranh đột nhiên a lên một tiếng rồi ngã sấp xuống. Vì thế, khiến cho Thanh Hà Vương ở đằng sau đang đà đẩy tới, bị loạng choạng vấp vào chân Lam Tranh, kêu la ầm ĩ lao thẳng về phía trước không ngừng lại được.
Ùm ùm.
Mấy tên hầu cận đi theo Thanh Hà Vương vội lao đến, nhảy xuống ao cứu chủ tử của mình: “Điện hạ—- điện hạ—-”
Lam Tranh đi đến cạnh ao nước hỏi: “Đệ đệ tốt, tên ngốc tử trong ao mà đệ nói ở đâu?”
Thanh Hà Vương phun hết nước trong miệng đi, giận dữ nhìn Lam Tranh: “Ngươi—- ai bảo ngươi tránh?”
Từ phía sau lưng Lam Tranh bỗng truyền đến một giọng nói: “Đệ nói gì thế, đệ hại người khác được, còn người ta không được hại đệ sao?”
Giọng nói mềm mại như tơ lụa này, còn có thể là ai khác được. Lam Tranh liền bày ra một nụ cười sáng lạn: “Thái tử ca ca —”
Ngươi còn chưa ốm chết đi à‼!