Nghề Vương Phi – Chương 65 Thỏa mãn ý nguyện – Botruyen
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 65 Thỏa mãn ý nguyện

Phương Lâm cúi người nhặt quyển sách lên: “Ta không dùng đến nên đem tặng cho cô, cô lại còn không cảm kích.”

Vũ Lâu chỉ vào quyển sách đó, mặt đỏ bừng: “Nhìn bìa thôi là biết vật dâm tà rồi! Sao ngươi lại có mấy thứ đồ này cơ chứ?” Phương Lâm tiện tay mở ra: “Có người bệnh nặng gần chết, ta chữa cho hắn, hắn vì cảm kích mà tặng cho ta thứ này, aizzz, toàn là viết về chuyện nam nữ, ta đâu có dùng được, tặng cho ngươi vậy thôi. Sách này vẽ rất tinh tế, tỉ mỉ, bút pháp này không có mấy người làm được đâu. Cô vừa mới thành thân xong, ta nghĩ cô có thể dùng được nên đưa cho cô.”

“………”

“Cô có lấy không?”

“………”

“Vậy thì thôi.”

“Chờ đã!” Vũ Lâu giật lấy quyển sách, nhét vào tay áo, mặt đỏ tim đập mạnh: “Ta nhận! Đa tạ!”

“Nghe nói trước kia Huệ vương rất thông minh, giờ bị biến thành thế này chỉ là ngoài ý muốn, nói vậy, con của cô và hắn chắc chắn cũng sẽ rất thông minh.” Tuy hắn không thích Huệ vương, nhưng dù sao Huệ vương cũng là phu quân của Vũ Lâu, hắn chỉ có thể cố gắng mà tác hợp cho hai người. Chia rẽ uyên ương không phải phong cách của hắn.

Vũ Lâu không muốn bàn luận chuyện này với hắn, liền đánh trống lảng: “Ngươi dùng nguyên liệu gì để chế thuốc này vậy?”

Phương Lâm cười giảo hoạt: “Chắc chắn là cô không muốn biết đâu.”

Đã nói, y thuật của hắn rất quỷ dị, trong đó chắc chắn có ẩn tình gì, biết càng ít càng tốt. Vũ Lâu cũng không truy hỏi: “Dù sao, cũng cảm ơn ngươi, không biết chi phí trị liệu ngươi muốn thế nào?”

“Cô đang hạ nhục ta đấy à? Giao tình của Tần gia và Phương gia đâu phải một sớm một chiều, đây chẳng qua là tiện tay giúp cô thôi.”

Nàng đưa tay vuốt ve mặt hắn, trượt xuống cổ, cười dịu dàng với hắn. Nàng có thể cố đến mức này thôi, phần còn lại, đành dựa vào bản năng của hắn vậy. Chuyện tối hôm qua, những động tác thành thạo đó của hắn khiến nàng thắc mắc không thôi. Chắc chắn trước khi bị bệnh, tên này cũng không phải người hiền lành gì, có lẽ đã được luyện tập từ trước rồi, tối hôm qua dường như đã lôi bản năng quấy rối từ sâu trong trí nhớ của hắn ra.

Lam Tranh thấy nàng chủ động hùa theo mình, rất hợp với ý hắn. Ngón tay run run của nàng nhẹ nhẹ chạm vào da thịt hắn, đi đến đâu liền dấy lên dục hỏa đến đó, khiến hắn như thiêu như đốt, không có tâm tư trêu đùa nàng nữa, liền trực tiếp ôm nàng lên, bế tới giường, vừa đi vừa cúi xuống hôn nàng.

Hắn đã chịu dày vò đủ rồi, vội đưa tay kéo thắt lưng của nàng, kéo váy và tiết khố của nàng xuống. Vũ Lâu giật mình, sao không phải là cởi áo trước?‼ Lam Tranh đương nhiên là muốn cởi chỗ trọng điểm trước, khiến nàng muốn chạy cũng không chạy được. Quả nhiên, Vũ Lâu vừa thoáng có suy nghĩ muốn rút lui, bị hắn kéo tiết khố ra nên không có đường lui nữa, liền bình tĩnh, dịu dàng hơn.

Nàng đưa tay lên che mắt, che miệng lại, không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ mình nhịn không được lại phát ra tiếng thét chói tai. Hành động của nàng trong mắt Lam Tranh lại mang một vẻ phong tình khác. Chỉ vài động tác đã cởi ra vạt áo của nàng, kéo cái yếm rơi xuống, bàn tay như rắn trườn lên vòng eo nhỏ xinh, làn da bóng loáng mịn màng mỹ lệ, nụ hôn của hắn rơi xuống xương quai xanh của nàng, rồi từ từ xuống đến bụng.

Cảm giác tê dại như điện giật nhanh chóng cuốn lấy nàng, không nhịn được khẽ ưm một tiếng, khiến Lam Tranh tâm thần nhộn nhạo, tách hai chân nàng ra, hai ngón tay khẽ mở đóa hoa, để hắn có thể thoải mái trêu đùa hoa tâm của nàng.

Vũ Lâu nhớ trước khi xuất giá, mẹ nàng có dặn, lần đầu sẽ đau, nàng nhẹ nhàng nói với Lam Tranh: “Chàng nhẹ nhàng một chút…”

Sau vài lần bị dạy dỗ, Lam Tranh không dám bỏ qua nguyện vọng của nàng, liền nói: “Ta sẽ từ từ đi vào, nếu nàng không chịu được, ta sẽ ra ngay.”

Nàng cắn môi ngượng ngùng gật đầu, nhưng tự nàng cũng biết, dù không muốn nàng cũng không thể phản kháng hắn.

Hạ thân của hắn không còn bị khống chế, liền đẩy vào trong hoa huy*t của nàng, vừa vào được hơn một nửa, cảm giác ướt át bao bọc khiến hắn nhất thời không chịu nổi. Vừa sợ hãi, vừa lo lắng khiến nàng đau đớn, muốn dừng lại: “Đau quá, chàng đi ra đi.” Nàng vặn vẹo người, khiến Lam Tranh thuận thế, đẩy sâu toàn bộ vào trong nàng. Giờ Vũ Lâu mới biết mình sai rồi, một khi đã đi bước đầu tiên, thì không thể nào phản kháng được nữa.

Cũng không biết là vì đau, hay vì cảm giác mình bị lừa, khiến nàng rơi lệ. Lam Tranh dịu dàng hôn lên nước mắt của nàng, nàng khóc gì chứ, không phải sớm muộn gì nàng cũng là người của ta hay sao. Hắn hưởng thụ cảm giác được nàng bao bọc, tiến vào xong cũng không vội vàng, chỉ chậm rãi chậm rãi cọ sát bên trong nàng.

Cảm giác tê dại đã dần thay thế cho sự đau đớn, thần trí của Vũ Lâu cũng trở nên mơ hồ, vì hô hấp dồn dập khiến đôi môi anh đào khẽ mở, cuối cùng cũng không biết là nức nở hay rên rỉ, chỉ biết rằng âm thanh cực kỳ quyến rũ khiến tâm trí hắn rối loạn, đẩy nhanh lên một chút, trong đầu chỉ thầm nghĩ muốn giữ chặt lấy nàng không rời.

“Tần Vũ Lâu, đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của Độc Cô Lam Tranh ta!” Hắn thở hổn hển, khẽ nói bên tai nàng. Vũ Lâu thấy kỳ lạ, vừa muốn hỏi, nhưng thân thể lại bị cảm giác đâm thủng nháy mắt bao phủ lấy, khiến nàng tê dại. Tiểu huyệt của nàng co rút mạnh, hắn liền thuận theo, đưa đẩy thêm vài cái rồi thỏa mãn phóng vào sâu trong người nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.