Phương Lâm có đôi mắt hồ ly nhỏ dài giống ca ca hắn, kể cả có đang dự tang lễ thì nhìn cũng vẫn như đang cười. Lúc này cũng thế, nếu không phải Tần Vũ Lâu đã biết hắn, thì đến tám phần là sẽ đá bay hắn đi vì nghĩ là hắn đang cười nhạo nàng.
Vóc dáng Phương Lâm cao gầy, cái eo thon nhỏ khiến Vũ Lâu còn phải ghen tị. Hắn híp mắt nhìn Vũ Lâu một lúc rồi nói: “Vết thương đó, có thể chữa được.”
Vũ Lâu mừng rỡ: “Thật à?”
Phương Lâm gật gật đầu: “Nhưng mà dược thì rất khó tìm.”
“Phương đại phu, ngài cần gì thì cứ nói.” Tấn vương lên tiếng, bất kể là cái gì, chỉ cần trên đời này có, nhất định phải tìm được cho nàng.
“Máu rồng.” Phương Lâm vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng. Lam Tranh cười hì hì nói: “Ngớ ngẩn thật, trên đời này làm gì có rồng, ta nghe còn biết là ngươi nói bừa.” Mặt Độc Cô Diệp Thành nghiêm lại, hắn biết thứ mà Phương Lâm ám chỉ là cái gì: “Ngươi nói là Hoàng thượng…?”
“Của Thái tử cũng được.”
Độc Cô Diệp Thành gượng gạo cười nói: “Bệnh tình của Thái tử, Phương đại phu chắc cũng đã nghe rồi.” Lấy máu của hắn à? Chỉ sợ chưa cần động tay, hắn đã chết mất rồi.
Hồ ly Phương Lâm quét đôi mắt hẹp lên người Lam Tranh, gật đầu cười nói: “Vậy ta lui thêm một bước nữa, Hoàng tử con của chính thê cũng coi như được đi.”
Trong lòng Lam Tranh hoảng hốt, không biết Phương Lâm đang mưu tính gì, không thể ngoại trừ trường hợp hắn ta nhân cơ hội bày ra quỷ kế hại hắn: “… Thuốc dẫn không phải là máu rồng thực sự cũng có hiệu quả sao?”
Độc Cô Diệp Thành thấy Thập đệ lộ ra vẻ mặt khó xử, vội tranh lấy cơ hội có thể thể hiện mình này: “Dù bản Vương không phải là con của Hoàng hậu, nhưng mẫu phi của bản Vương lại là muội muội ruột thịt của Hoàng hậu, không biết có được không?”
Đây là lần đầu tiên Vũ Lâu biết đến mối quan hệ giữa Tấn vương và Lam Tranh, thì ra là gần gũi đến như thế.
Phương Lâm cốt là muốn làm khó Huệ vương, kẻ đã mang họa đến cho Vũ Lâu, nên lắc đầu liên tục: “Tuy Tấn vương có ý tốt, nhưng cái này không thể làm thay được.” Lại liếc về phía Lam Tranh dò hỏi: “Ý của điện hạ thế nào? Ngài có thể hiến chút máu để làm thuốc dẫn, cứu nương nương được không?”
Vũ Lâu tức giận dẫm vào chân hắn một cái: “Ta bảo ngươi im thì ngươi im đi.”
Độc Cô Diệp Thành cười nói: “Huệ vương phi dữ dằn như vậy, Thập đệ chắc cũng chịu khổ nhiều rồi.”
Chịu khổ gì chứ, ta thích thế đấy. Ngươi muốn còn không được.
Vẻ mặt Lam Tranh đau khổ: “Đúng vậy, Cửu ca, huynh thấy rồi đấy, nàng suốt ngày bắt nạt ta, tối hôm qua đã đồng ý sinh con cho ta, mà giờ nuốt lời không chịu làm.”
Rốt cuộc Độc Cô Diệp Thành cũng không chịu nổi hai người liếc mắt đưa tình, ân ân ái ái thế này nữa: “Bản vương còn có việc, cáo từ. Không cần tiễn đâu.”
“Đệ muốn tiễn mà, đệ muốn tiễn huynh.” Lam Tranh đi theo sau Cửu ca, không cẩn thận lại vấp một cái ngã xuống đất. Vũ Lâu vừa thấy, liền mặc kệ Độc Cô Diệp Thành đang đứng đó, vội chạy tới đỡ Lam Tranh, trách móc: “Thật là, vừa rời mắt một cái ngươi đã không cẩn thận rồi, lại ngã thế này nữa.”
Lam Tranh cười hì hì: “Vậy từ nay về sau, ngươi phải luôn để ý, chăm sóc ta, không thì ta lại có chuyện mất.”
Vũ Lâu chán nản, chăm sóc ngươi à? Aiz, nếu nửa năm nữa mà không có hỉ mạch, thì ta phải rời xa ngươi rồi. Cảm xúc trong lòng nhất thời không biết diễn đạt thế nào nữa.
Lam Tranh đuổi được Tấn vương đi, cực kỳ khoái chí, định giành nữ nhân với ta sao. Năm năm trước khi ta chưa bị bệnh, đã bao giờ ngươi giành được cái gì của ta chưa? Giờ ông đây đã khỏe rồi, ngươi còn định tranh giành cái gì. Đang thích chí, thì nghe Vũ Lâu nói: “Lam Tranh, sau này ngươi đừng nói với Tấn vương chuyện của chúng ta như thế.”
Hắn gật gật đầu: “Ta nghe lời ngươi, từ nay về sau đều ngoan ngoãn nghe lời ngươi.”
Hắn hiểu chuyện như vậy cũng không còn đáng ghét nữa, Vũ Lâu nhìn thuận mắt hơn nhiều. Đầu nàng cứ vẩn vơ nghĩ vậy đến tận lúc đi ngủ.
Lam Tranh dán vào người nàng, dụi tới dụi lui: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, vết thương trên mặt ngươi còn đau không? Để ta thổi thổi cho ngươi nhé.” Hiếm khi hắn quan tâm người khác như thế, Vũ Lâu liền gật đầu, nhắm mắt lại, khóe môi khẽ mỉm cười. Lam Tranh nhìn vẻ mặt Vũ Lâu dịu dàng như thế, trong lòng lại nóng lên, hôm qua vì thấy nàng chủ động đề xuất nên muốn trêu đùa nàng, giờ thì mặc kệ hết, hắn không nghĩ ngợi gì nữa, hành động càng trở nên không đứng đắn, nhẹ nhàng đặt xuống môi nàng một nụ hôn.