Nàng nghiêm mặt nói: “Lam Tranh, chúng ta sinh con đi.” Vừa nói xong, tâm trạng của nàng cứ như chiến sĩ ra trận vậy, trong lòng như đánh trống, lại hơi hối hận, lẽ ra phải suy nghĩ kỹ lại đã, không nên gấp gáp như thế, chết tiệt, chết tiệt.
Lam Tranh nghe nàng nói xong liền ngồi dậy, nghiêng đầu nghĩ, rồi nhếch miệng cười sáng lạng: “Được.”
Vũ Lâu tự khuyến khích mình, được rồi, được rồi, bước đầu tiên thế là ổn, tên nhóc này đồng ý. Nhẹ thở dài một hơi, lại thấy Lam Tranh tủm tỉm cười nhìn nàng, lúc này nàng mới ý thức được sự việc đáng sợ đến mức nào. Tên này cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ bắt nàng phải chủ động???
Đã vậy, Lam Tranh còn bồi thêm: “Được, chúng ta sinh đi, phải làm thế nào? Lần trước ngươi nói Ngũ ca nói không đúng, thế phải làm thế nào mới đúng?”
Hắn ra vẻ cần phải được hướng dẫn tỉ mỉ. Vũ Lâu nói: “Không phải ngươi đã cùng Băng Sơ…” Đêm đó xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ rõ chứ. Lam Tranh mơ màng nhìn nàng: “Băng Sơ làm sao? Ta không nhắc đến nàng, ngươi còn nhắc đến nàng làm gì.”
Vũ Lâu vì muốn chứng minh là Lam Tranh có kinh nghiệm trong chuyện đó, liền nhắc lại chuyện cũ: “Có một tối nàng ta ngủ trên giường này, chẳng lẽ, ngươi không có ấn tượng gì à?”
Hắn lắc đầu: “Không nhớ.” Hắn đứng dậy, ra vẻ chắc chắn không nhớ gì, xem Tần Vũ Lâu ngươi làm sao bây giờ. Vũ Lâu thất vọng, an ủi mình, hắn quên được thì quên, trách hắn làm gì.
Lam Tranh cực kỳ phát huy tinh thần hợp tác: “Không phải chúng ta phải sinh con hay sao? Nhắc đến Băng Sơ làm gì? Chẳng lẽ nàng ta biết à? Vũ Lâu, sai người đi gọi nàng ta về hỏi đi.” Vũ Lâu tức giận: “Ngươi muốn gặp nàng ta?”
“Rõ ràng là ngươi nhắc nàng ta trước mà…” Lam Tranh nhỏ giọng nói. Trong lòng cười thầm, Tần Vũ Lâu, ta xem cô quanh co lòng vòng đến bao giờ.
Cầu người không bằng tự dựa vào mình, chủ động thì chủ động! Nàng nói: “Ngươi cởi quần áo ra!”
Lam Tranh lắc đầu, túm lấy cổ áo: “Không cởi đâu, lạnh lắm.”
Hay lắm, ta nói một đằng, ngươi nói một nẻo phải không. Vũ Lâu trừng mắt: “Nhanh lên!” Lam Tranh dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, bụng rất ấm ức: “Sao ngươi phải ép ta chứ?”
Nghe tiếng gọi, Vũ Lâu giấu gương đi, đứng dậy đón khách. Lam Tranh đi trước, phía sau là Tấn vương. Vũ Lâu vừa thấy Độc Cô Diệp Thành, vội cụp mắt, cúi đầu: “Tham kiến điện hạ.”
Vết sẹo của Vũ Lâu còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, vừa nhìn đã thấy ghê người. Hắn quay sang Lam Tranh, lại thấy hắn ta không hề lo buồn, một chút cũng không lo lắng cho sự khổ sở của thê tử mình, nên không kìm được có chút tức giận. Nhưng điều này cũng có thể chứng minh, hắn ta đúng là vô tâm vô phế.
“Đệ muội không cần đa lễ, bản vương đưa một người đến đây, hy vọng có thể chữa trị vết thương cho muội, không biết đệ muội có muốn gặp hắn một chút không?”
“Điện hạ mời vị thần y đó đến à?”
“Chắc muội đã nghe đến danh tiếng của người đó rồi, chính là Cửu chỉ thần y Thái Y viện…”
“Phương Bàng?”
“Đệ đệ của hắn — Phương Lâm.”
Biểu hiện của Vũ Lâu khi nghe thấy cái tên này còn phức tạp hơn khi đoán là Phương Bàng, nàng nhíu mày nói: “Là hắn à…”
“Đệ muội biết hắn sao?”
“Cứ coi là có quen biết đi.” Khi Phương Lâm cùng ca ca hắn vào Tần phủ chữa bệnh đau đầu cho mẹ nàng, hắn đã từng nhìn thấy Tần Vũ Lâu mặc nam trang, thi bắn cung với Tần Viễn Địch. Như là vừa gặp đã yêu, nguyện ý làm trâu làm ngựa ở Tần phủ, chỉ cần được nhìn thấy nhị công tử Tần gia là tốt rồi. Ai cũng biết Phương Lâm là tên đoạn tụ, Vũ Lâu đành phải gỡ búi tóc xuống, chứng minh mình là nữ nhân. Phương Lâm gặp cú sốc lớn, về đến nhà còn ốm mất mấy hôm, trong cơn mê sảng còn liên tục nói: “Giá như ngươi là nam tử thì tốt quá…”, vì thế mới dẫn đến việc Phương Bàng thay đệ đệ cầu hôn Tần Vũ Lâu.
“Vũ Lâu, ngươi biết người đó hả? Mau gọi hắn vào đi.” Lam Tranh nói. Trong bụng thì lại nghĩ, cái tên ruồi bu Phương Lâm này đến đây làm gì chứ.