Vũ Lâu thoáng hoảng hốt nhưng kịp trấn định lại ngay, dùng khuỷu tay huých vào cằm hắn, sau đó quét chân, đá hắn xuống đất. Động tác đột ngột khiến Lam Tranh ngã xuống giường, một lúc sau mới kịp phản ứng, ghé vào mép giường khóc nức nở lên án Vũ Lâu: “Ngươi là Vương phi của bổn vương, cớ sao bổn vương không được đè ngươi?”
Mới có một ngày không gặp mà miệng hắn toàn những lời lẽ đồi trụy.
Chắc chắn là do tên Lương Vương, ngũ ca của hắn, thấy hắn như vậy nên cố ý dạy cho hắn cách đối xử với nàng đây mà. Thật là ngây thơ, người khác vừa nói vài câu đã hồ đồ quay về làm theo.
Nàng không nói gì, lắc đầu thở dài.
“Ngươi mau cởi quần áo, để bổn vương nằm lên trên người ngươi.”
Lửa giận của nàng đã lên đến đỉnh điểm: “Ngươi nói lại lần nữa!”
“Nói thì nói!” Hắn bám vào mép giường đứng lên, đi lại gần nàng: “Ta nói ngươi… ngươi… ngươi… hắt xì!” Vừa rồi bị rơi vào trong nước lạnh như băng, lại không chú ý giữ ấm, Lam Tranh hắt xì xong rùng mình một cái, cũng quên phải bắt nạt Vũ Lâu: “…. Vũ Lâu, ta lạnh quá.”
Nàng vội giúp hắn lên giường, đắp chăn cho hắn, trách móc: “Ai kêu ngươi không ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà nằm trong chăn, cứ quậy phá ầm ĩ lên, giờ ốm rồi. Ngày mai làm sao tham gia cung yến được?” Thực ra nàng cũng sợ tới bữa tiệc, hành vi của hắn cứ tùy hứng, hồ đồ, nàng quản không nổi.
Lâu rồi? Nàng vừa ra ngoài không đến một khắc. (1 khắc = 15 phút)
Lam Tranh đang mơ mơ màng màng vì bệnh, thấy Vũ Lâu trở về liền kêu to: “Vũ Lâu, ngươi đi đâu thế, mau lại đây.”
Đến lúc này, nàng mới hiểu ngày đó Lưu Hi nói những lời kia là có ý gì.
Huệ Vương Độc Cô Lam Tranh rất dính người! (bám dính)
Những ngày tiếp theo càng minh chứng rõ ràng hơn, dường như không thấy nàng một khắc hắn không chịu được, nàng chỉ mới nói với cha mẹ mấy câu, không ở bên cạnh hắn, khi trở về hắn đã muốn gây sự ầm ĩ rồi. Cũng không cần quan tâm mình có bệnh hay không, buổi tối ngủ nhất định ôm chặt lấy nàng.
Vũ Lâu khổ không thể tả, tự trách mình sao không sớm phát hiện ra hắn có cái tật này nữa.
Lam Tranh làm cho mọi người trên dưới trong Tần phủ lo lắng đề phòng suốt mười ngày, cuối cùng bệnh nặng cũng khỏi. Nhưng vẫn không đi, còn muốn ở lại vài ngày nữa. Tần Khải Canh đã thay đổi ước nguyện ban đầu, giờ chỉ nhất nhất bảo con gái tìm cách đưa điện hạ quậy phá này về Vương phủ đi, tâm hồn yếu ớt của hắn không chịu được sự đe dọa của Hoàng thượng đâu.
Tần Vũ Lâu cũng khổ, nhưng Huệ vương đã không muốn đi thì cũng chẳng ai có cách nào cả. Đang lúc Tần gia buồn rầu lo lắng, Vương quản gia của Huệ vương tự mình tìm đến cửa: “Vương gia, Băng Sơ cô nương đã trở lại!”
Độc Cô Lam Tranh nghe xong, vừa mừng vừa sợ: “Băng Sơ đã trở lại? Lập tức hồi phủ!”
Vũ Lâu hơi hồi hộp, lại có chút dự cảm không lành.