Nghề Vương Phi – Chương 279 Câu chuyện về Phương Lâm – Botruyen
  •  Avatar
  • 64 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 279 Câu chuyện về Phương Lâm

Tác giả: Mẹ Cherry

Đêm, trăng thanh gió mát, không khí thanh mát của tối mùa thu khiến tâm hồn con người ta trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Nhưng mà… có một người lại không hề thư thái.

“Mẹ nó… lại lạc đường rồi!” Phương Lâm lẩm bẩm chửi rủa. Cuộc đời hắn đã bao nhiêu lần phiêu bạt giang hồ, đi từ Tây sang Đông, từ Nam về Bắc, thế mà bây giờ mắc kẹt trong khu rừng chết tiệt này. Cũng chỉ vì đam mê với dược thảo mà giờ hắn phải khổ sở thế này đây, loanh quanh trong rừng cả ngày không ra được. Đây là khu rừng quái quỷ gì thế không biết…

Đang mải lầm bầm, bỗng hắn đạp lên thứ gì đó mềm mềm…

“A…” Tiếng rên rỉ phát ra từ dưới chân hắn.

Tiếng người! Có người ở đây sao?

Đến giờ Phương Lâm mới để ý, trong không khí có một mùi máu tanh nồng. Thật đáng chết, là một thần y vậy mà giờ hắn mới phát hiện ra mùi máu. Có lẽ cả một ngày lang thang trong rừng đã làm các giác quan của hắn trở nên trì trệ.

“Cứu… cứu ta…” Giọng nói rất quen. Phương Lâm vội ngồi thụp xuống xem xét người đang nằm dưới đất kia.

Hắn ta nằm sấp, một mũi tên cắm vào lưng, toàn thân đầy những vết chém vẫn còn đang rỉ máu… Phương Lâm vội đỡ hắn ta dậy, cẩn thận không để chạm vào mũi tên kia. Trên mặt người kia bê bết bùn đất và máu khiến tóc dính cả vào mặt, không còn nhìn rõ dung nhan. Hắn nhìn quanh, bỗng thấy một cái động nhỏ cách đó không xa, liền cố gắng đỡ hắn ta lên, dìu vào trong động.

Thật là… dù hắn có đam mê tà ma ngoại đạo, nhưng vẫn không bỏ được tính thiện của một đại phu. Thấy chết không cứu, không phải là tác phong của hắn.

Phương Lâm vội vàng gom củi, nhóm một đống lửa nhỏ sưởi ấm hang động. Dựa theo trí nhớ, hắn đi tới con sông đã đi qua lúc chiều, thấm ướt khăn mặt, lấy thêm một chút nước mang về để tiện việc cứu người.

Việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhổ mũi tên trên lưng ra, nhưng hắn ta đã mất quá nhiều máu, việc này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn ta.

“Huynh đừng dùng kính ngữ với ta nữa… Giờ huynh còn là ân nhân cứu mạng của ta… Cả đời này, ta mắc nợ huynh…” Vương Lân khẽ cười.

“Ngài… huynh đừng nghĩ vậy. Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của ta. Hơn nữa, ta và huynh cũng là chỗ quen biết, sao ta có thể thấy chết không cứu được. Huynh yên tâm, đến sáng mai các vết thương trên người huynh sẽ đỡ đau hơn. Còn độc… ta sẽ cố gắng tìm cách giải độc cho huynh.” Phương Lâm thấm ướt khăn, đắp lên trán cho Vương Lân, khẽ an ủi hắn.

“Cuộc đời này… ta cũng chẳng còn hối tiếc gì nữa…” Vương Lân thở dài: “Hoàng thượng đã ổn định được thiên hạ, nhìn thấy ngài là bậc minh quân, ta cảm thấy công sức của ta, lòng trung thành của ta cũng không uổng phí.”

“Sao huynh lại đi tới tận nơi thâm sơn cùng cốc thế này?” Phương Lâm hỏi.

“Ta nghe người ta nói, ở Vân Nam có một mảnh ngọc rất đẹp, mùa đông có tác dụng giữ ấm cơ thể, còn mùa hè lại tản ra hơi mát, ta muốn tìm nó để tặng muội muội ta làm của hồi môn.” Vương Lân nói rồi rút mảnh ngọc trong ngực ra: “Huynh xem này… rất đẹp đúng không?”

Mảnh ngọc trong tay Vương Lân khẽ ánh lên màu ngọc trai, trắng bạc bạc lại thêm sắc hồng,  toả ra hơi ấm nhè nhẹ. Có lẽ vì nãy giờ trong người hắn giữ mảnh ngọc này, nên dù đang trọng thương và nằm trong hang đá, nhưng hắn cũng không bị lạnh. Thật may mắn, nếu lúc này mà hắn trúng phong hàn thì nguy to.

“Ừm, đẹp lắm.” Thành thân, hai chữ này quá xa vời đối với Phương Lâm. Hắn không muốn mình sinh ra mà lại có sở thích kỳ quái này, nhưng bản thân hắn đâu chọn được, hắn cũng muốn có hạnh phúc… Hắn cũng muốn có một người để quan tâm, để chia sẻ… Nhưng biết bao giờ đây… Một nỗi chua xót bỗng trào lên trong lòng Phương Lâm. Hắn nhẹ giọng nói với Vương Lân: “Huynh chợp mắt một chút đi, trời sáng chúng ta sẽ tìm cách rời khỏi khu rừng này. Nếu nhanh chóng quay về kinh thành, chúng ta sẽ có thể giải được độc tố trong người huynh sớm thôi. Ở y quán của ta có giải độc.”

“Cảm ơn huynh, … Lâm!” Vương Lân mỉm cười rồi nhắm mắt lại.

Lâm… Lâm… hắn ta gọi hắn là Lâm… Toàn thân Phương Lâm khẽ run lên. Rồi hắn lại tự cười mình. Đừng tự mình đa tình nữa. Ngươi tưởng rằng trên thế gian này có nhiều người giống ngươi lắm sao?! Mà kể cả có, ngươi dễ gì tìm được chứ…

Đắp lại áo cho Vương Lân, Phương Lâm đặt người nằm xuống bên cạnh. Ngày hôm nay hắn đã thực sự quá mệt mỏi rồi…

***

Đúng như đã hứa, mình bắt đầu viết về Lâm cáo. Cả nhà đọc rồi góp ý cho mình với nhé ^^

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.