Nghề Vương Phi – Chương 271 Đầu giường giận, cuối giường lành – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 271 Đầu giường giận, cuối giường lành

Nghe nàng nói muốn xuất cung, Lam Tranh thầm nghĩ, Tần Vũ Lâu, nàng lại dùng chiêu này. Trước kia, cứ mỗi lần cãi nhau là nàng lại muốn trốn đi thật xa, làm cho hắn phải quấn lấy, chạy đi đón nàng về. Lần này lại bổn cũ soạn lại.

“Nàng bỏ được các con sao?” Lam Tranh cho là mình tìm được tử huyệt của nàng, cười nói: “Ta nhất quyết không thể để nàng đưa Hoàng tử ra khỏi cung.”

Nhắc đến con, Vũ Lâu lạnh lùng quay đầu nhìn hắn, khẽ mở miệng, lạnh nhạt nói: “Chàng đã ôm con đi rồi, dù ta không xuất cung, cũng đâu gặp được con.” Không chờ Lam Tranh đáp lời, nàng lại cười lạnh, tiếp tục nói: “Hay là chàng muốn nói, nếu từ nay về sau ta ngoan ngoãn thuận theo chàng, thì chàng sẽ trả con lại cho ta?”

Nàng nói thẳng những lời Lam Tranh định nói ra, khiến hắn không còn biết nói gì hơn.

Thấy hắn im lặng, ánh mắt nàng càng thêm sâu: “Dù sao, trước giờ chàng vẫn vậy, luôn muốn uy hiếp ta phải đi vào khuôn khổ. Nếu chàng đã ôm con đi rồi, thì chàng tìm cung nhân khác nuôi dưỡng đi. Dù có trả lại cho ta, vài ngày nữa chàng không hài lòng, cũng sẽ lại cướp đi thôi.”

Từ “cướp” nghe thật chói tai! Hắn cảm thấy không hợp lý, nói: “Ta là phụ hoàng của bọn nhỏ, chẳng lẽ không được đưa hai đứa đến bên mình sao?”

Nàng đã quen với việc hắn già mồm át lẽ phải, nên cũng không muốn cãi cọ nữa, cười phì một tiếng rồi đi đến bên giường, thả người nằm xuống.

Lam Tranh bị nàng lạnh nhạt, hờ hững đứng một bên. Hắn cũng ấm ức, vốn muốn bắt nàng cầu xin hắn, không ngờ Tần Vũ Lâu nàng lại trở nên cứng rắn hơn, làm ra vẻ chẳng có gì quan trọng cả.

Nhưng mà, nàng trước giờ vẫn thế, dù hắn là thân vương, là Thái tử, hay là Hoàng đế, dù hắn mang thân phận gì, nàng cũng vẫn đối xử với hắn theo một cách duy nhất. Muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn cãi nhau, thì cứ thoải mãi mà cãi nhau.

Ví dụ như bây giờ, nàng quay lưng về phía hắn, không cử động, không lên tiếng, như xác chết, khiến hắn vô cùng tức giận.

“Tần Vũ Lâu!”

“Ừm?”

“Nàng ngồi dậy cho ta!”

“Nếu không thì sao?” Giọng nói của nàng không nghe ra là vui hay buồn, thản nhiên nói: “Chàng muốn gì? Lại phạt ta vào giáo phường tư à? Hay là làm nô dịch? Hay giết người nhà của ta? Những việc chàng làm với ta… cũng chẳng có gì mới mẻ…”

Đây là lần thứ ba nàng đưa ra yêu cầu này.

“Nhất định phải đi sao? Nếu nàng không muốn gặp ta, thì chúng ta sẽ rời xa một vài ngày, ta tuyệt đối sẽ không đến làm phiền nàng.”

Nàng lắc đầu: “… Ta muốn xuất cung, không liên quan gì tới chàng…”

“… Nàng muốn đi bao lâu?” Lam Tranh hỏi.

“Không biết, bao giờ muốn về ta sẽ quay về.”

Quá tuỳ hứng, Lam Tranh không muốn đáp ứng, nhưng lại nghĩ, để nàng đi ra ngoài ít thời gian, giải toả tâm trạng cũng không phải là chuyện không tốt. Nếu muốn gặp nàng, thì hắn xuất cung tìm nàng là được.

“Được, ngày mai ta sẽ cho phép nàng xuất cung. Đồng thời công bố với bên ngoài là Đức phi bị bệnh, đóng cửa không gặp ai.”

“Tạ chủ long ân.”

“Ta đã đáp ứng nàng tất cả rồi, nàng cười một cái đi.”

“…” Nàng lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn run người, nhỏ giọng than thở: “Không cười thì thôi.”

Hết chương 271.

***

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.