Nghề Vương Phi – Chương 265 Ở chung lâu như vậy, vẫn chưa hiểu lòng nhau (1) – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 265 Ở chung lâu như vậy, vẫn chưa hiểu lòng nhau (1)

Nghe Lam Tranh hứa hẹn, Vũ Lâu cũng tạm yên tâm hơn, nàng vốn lo hắn sẽ cố tình xử tử Tần Viễn Địch, nhưng giờ xem ra sự tình sẽ có chuyển biến.

“Nếu Vương thị không đồng ý thả người thì sao?” Nàng được Lam Tranh đỡ dậy, ngồi trên ghế, bi thương hỏi hắn.

Lam Tranh cười nói: “Ta là Hoàng thượng, ta muốn bọn họ thả người, ai dám không nghe.”

Nàng rơi lệ, gật đầu: “… Ta cứ tưởng chàng sẽ không cứu ca ca ta…”

“Cho nên nàng mới quanh co lòng vòng khuyên ta?” Lam Tranh ngồi xổm xuống, nâng mặt nàng lên nói: “Có phải nàng đã gặp Tần Viễn Địch từ trước, cũng biết hắn ám sát Tấn vương không?”

“Ta… Ta sợ chàng bắt huynh ấy.”

Lam Tranh thở dài: “Nếu nàng nói trước cho ta biết, ta phái người bảo vệ hắn, chuyển hắn đến chỗ khác thì có khi Thừa tướng đã không bắt được hắn. Giờ thì sao, người ở chỗ Thừa tướng, mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.”

Hắn nói một câu đã đổ hết trách nhiệm lên người Vũ Lâu, nàng lại khóc không ngừng: “Sao ca ca ta lại bị phát hiện?” Hắn trốn trong mật thất của Tần phủ, lẽ ra không ai phát hiện mới đúng chứ.

“Ta hạ chỉ phái người đi tìm Vân Triệt, Thừa tướng quả thật tìm thấy hắn, rồi đồng thời phát hiện ra Tần Viễn Địch.” Hắn khó xử thở dài, dừng một chút rồi nói tiếp: “Cho nên, không chỉ Tần Viễn Địch lành ít dữ nhiều, mà còn liên luỵ cả đến Vân Triệt nữa. Hắn chứa chấp tội phạm bỏ trốn, không tránh khỏi liên quan.”

Vũ Lâu không ngờ Vân Triệt cũng bị cuốn vào: “Sao cả đệ ấy cũng bị liên luỵ? Còn Phi Lục thì sao?”

“Đều bị giam trong đại lao rồi, nhưng Vân Triệt là Hàn vương thế tử, dù chứa chấp tội phạm nhưng chỉ cần chứng minh được hắn không tham gia vào chuyện ám sát Tấn vương, thì sẽ không có việc gì. Để người ta áp giải hắn về Vân Nam là được. Còn Phi Lục, chỉ là một nha hoàn bán thân, nhân vật nhỏ như vậy, không đáng nhắc tới.” Lam Tranh nói: “Thái hậu muốn giết Tần Viễn Địch để Vũ Dương hầu xả giận. Hơn nữa, Tấn vương gặp chuyện, vì thể diện, nên cũng không thể buông tha cho hung thủ.”

“Vậy ý của Vũ Dương hầu thế nào? Liệu hắn có…”

“Chân của Vũ Dương hầu là do chính Tần Viễn Địch làm bị thương, không có cách nào bắt Vũ Dương hầu tự nuốt cục tức mà tha thứ cho Tần Viễn Địch được.”
Lam Tranh là người có thù tất báo, Tĩnh Thần và Diệp Thành là ca ca cùng cha khác mẹ với hắn, mà khi hai người đó chết đi hắn cũng không hề đau lòng. Đối với Tần Viễn Địch phạm trọng tội này, hắn sẽ thả cho huynh ấy một con đường sống sao?

Vì nể mặt nàng? Nói thế càng khiến lòng người lạnh hơn, cho tới giờ Lam Tranh vẫn chưa bao giờ vì nể mặt nàng mà thay đổi kế hoạch của mình.

Nghĩ đến đây, Vũ Lâu lại càng cảm thấy Lam Tranh đang lừa nàng. Dù trời đã tối nàng vẫn nhất quyết sai cung nữ đốt đèn cho mình đi tìm Lam Tranh.

Dù hắn muốn giết hay cứu Tần Viễn Địch thì cũng phải nói cho rõ ràng.

Đang đầu xuân, đêm xuống trời càng lạnh, Vũ Lâu chỉ mặc một tấm áo mỏng, khi đi đến Thượng Thư phòng, cả người nàng lạnh như băng, nhưng nàng cảm thấy, sự lạnh lẽo dường như là phát ra từ đáy lòng nàng.

“Hoàng thượng ở trong à?” Nàng hỏi thủ vệ canh cửa.

“Hồi nương nương, Hoàng thượng vẫn đang xử lý chính sự. Để nô tài vào bẩm.”

“Không cần.” Vũ Lâu nhẹ đẩy cửa đi vào.

Thái giám trong điện thấy Vũ Lâu bước vào, đang định há mồm thì bị nàng phất tay ý bảo im miệng.

Lam Tranh gục xuống bàn nghỉ ngơi, tấu chương xếp đầy bốn phía. Vũ Lâu nhìn thoáng qua rồi giúp hắn sắp xếp. Nàng đau lòng nhìn Lam Tranh vì làm việc vất vả mà mệt mỏi ngủ quên, đang định cởi áo choàng khoác lên cho hắn, chợt phát hiện tay hắn đang đè lên một tờ tấu chương, bên trên có ba chữ “Tần Viễn Địch” thật chói mắt.

Đau đớn nhất là phê chuẩn của hắn: Chuẩn, ba ngày sau xử trảm.

Hết chương 265.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.