Lam Tranh cố ý chậm trễ một lúc lâu. Các cung viện cũng đã biết tin dữ, Hoàng thượng đã băng hà, tiếng khóc vang khắp cung đình khiến Lam Tranh nghe càng thêm nôn nóng. Hắn nhíu mày, vừa bước chân tiến lên bậc thềm cao dẫn vào tẩm cung Hoàng thượng thì nhìn thấy cậu mình, Thừa tướng đại nhân đang nói gì đó với chúng quan viên.
Thấy hắn đến, ông cúi đầu thi lễ, tiện đà cao giọng nói: “Thái tử điện hạ giá lâm…”
Quan viên vừa rồi còn đang khóc hoặc đang bàn tán gì đó lập tức chuyển mắt tập trung vào hắn, vị này là Hoàng thượng tương lai.
Hoàng thượng đột ngột băng hà, trước đó, là Hoàng hậu và Tấn vương túc trực bên người, còn Thái tử thì không có ở đấy, điều này khiến mọi người khó tránh khỏi bàn tán.
Lam Tranh cất bước vào tẩm điện trong ánh mắt chăm chú của trọng thần. Hoàng hậu đang quỳ trước giường rồng của Hoàng thượng khóc lóc. Tuy không đến mức quá đau thương làm mất uy nghi, nhưng cũng không quá lạnh lùng khiến người ta dị nghị. Bà luôn biết chừng mực, làm việc cũng đều có nguyên tắc, dù gặp nguy cũng không loạn.
“Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ tới…”
Hoàng hậu nghe bẩm, liền đứng dậy, khóc ròng nói: “Điện hạ, xin người chủ trì đại cục.”
Lam Tranh đưa mắt nhìn nét mặt nghi ngờ của thi thể Hoàng thượng, mắt hắn cũng cay xè, cố gắng nén nước mắt xuống, hắn nói: “Hoàng thượng băng hà, thực hiện quốc tang ba tháng, các cung đều phải đến cúng viếng.”
Thái giám tuân lệnh, vội ra cửa cao giọng tuyên ý chỉ của Thái tử. Tiếng nói vừa dứt, các quan loại đang chờ ngoài cửa điện mới dám quỳ xuống đất khóc tang.
Lam Tranh nhìn biểu hiện hoàn mỹ của Hoàng hậu, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu thêm: “Hoàng thượng đi thế nào? Đã kêu Thái y đến xem qua chưa?”
Hoàng hậu đang định nói thì có một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Cái chết của Hoàng thượng rất kỳ quái!”
Lam Tranh im lặng quay đầu, nhìn Tấn vương vừa lên tiếng, rồi lại liếc sang Hoàng hậu, thản nhiên nói: “Mời Tấn vương nói rõ…”
Lam Tranh hôn nàng rồi cười: “Vũ Lâu ngoan, ta biết nàng lo cho ta mà.”
Nàng than thở: “Không lo sao được. Chàng đi bao nhiêu ngày rồi…”
Hắn ngẩn người, rồi lập tức cười xấu xa ấn nàng xuống giường: “Có phải một mình trông phòng nàng thấy rất tịch mịch không…” Vừa mới đặt nàng xuống, hắn lại bị nàng tung một chưởng vào ngực, đau quá phải vội buông nàng ra, ôm chỗ bị thương, mím môi tội nghiệp nhìn nàng. Sợ đánh thức con dậy nên Lam Tranh không dám kêu đau, yên lặng quay mặt đi, nhịn đau một lúc mới thấp giọng nói: “Ta đùa thôi mà, sao nàng xuống tay mạnh vậy.”
Nàng cũng áy náy, xoa xoa cho hắn: “Ai bảo chàng hở chút là không đứng đắn. Ta đâu kịp nghĩ nhiều…”
Lam Tranh kéo bàn tay mềm mại của nàng sang, khẽ vuốt ve: “Nàng không cần phải lo chuyện Tấn vương… Ta có thể tự sắp xếp được. Hắn cũng không ngu đến mức động thủ ở kinh thành. Muốn làm Hoàng thượng thì cũng phải khởi binh mưu phản. Ta đã hạ chỉ thả hắn, ban thưởng đất phong rồi. Nếu hắn thích thì cứ việc chiêu binh mãi mã ở đất phong của hắn đi.”
Vũ Lâu rút tay ra: “Chàng điên rồi à, biết rõ hắn sẽ làm phản, lại còn phân cho hắn đất phong, tạo cơ hội cho hắn làm loạn hay sao!”
Lam Tranh nói: “Cái chết của Hoàng thượng có điểm kỳ quái, nhưng giờ không thể nói gì được. Nếu cứ làm ầm ĩ lên, ai biết trước được mọi chuyện sẽ thế nào. Ta nghĩ, nên tạm thời bỏ qua việc tra xét nguyên nhân Hoàng thượng băng hà, chờ qua cửa ải khó khăn này, ta thuận lợi đăng cơ rồi tính sau. Dù sau khi Tấn vương quay về đất phong, có mưu phản hay không ta cũng sẽ thảo phạt hắn. Tướng lãnh ta cũng chuẩn bị tốt rồi, Vương thị chọn người rất thích hợp. Món nợ này, ta sẽ từ từ rồi tính, ai cũng không thể thoát được.”
Nàng nhìn Lam Tranh, đột nhiên cảm thấy càng ngày hắn càng cách xa mình hơn. Nàng vốn nên vui mừng vì hắn có thể đăng cơ làm Hoàng thượng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại có nỗi buồn bã khó xua đi…
Hoàng đế…
Là Hoàng đế của muôn dân…
Hết chương 258.