Hoàng hậu lạnh lùng nhìn người nam nhân trung niên trước mặt. Bà vươn bàn tay mềm mại, mịn màng, chạm vào hai má thô ráp, khô quắt kia. Bà cũng từng có tâm trạng như những cô gái trẻ khác, vừa gặp người đã ngượng ngùng, xúc động, chỉ vì được người để ý mà vui sướng không thôi, rồi tịch mịch phòng đơn gối chiếc, những đau khổ bi thương giấu kín dưới khuôn mặt xinh đẹp, giấu vào những nếp nhăn cứ dày lên theo năm tháng…
Bà có yêu Hoàng thượng không? Chính bà cũng không trả lời được, có lẽ, bà chỉ yêu cái danh hào Hoàng hậu này mà thôi.
Qua bao nhiêu năm như vậy, sự tranh đấu vẫn chưa hề ngừng lại.
Tất cả những tranh đấu này, chung quy cũng là tại người, vì người tin thứ tử đến mù quáng (con của thiếp), để cho Tấn vương và những Hoàng tử khác nuôi ảo vọng lớn.
Bà lạnh lùng nhìn Tấn vương bê bát thuốc đã được thái y sắc xong bước vào, cẩn thận chăm sóc Hoàng thượng. Bỗng nhiên, bà có một cảm giác buồn bực không thể nhẫn nại… Nếu người tỉnh lại, nhất định sẽ phế truất Lam Tranh, đến lúc đó, bà sẽ chẳng còn gì cả. Khi Tĩnh Thần qua đời, bà còn Lam Tranh, nên đã gửi gắm tất cả những gì mình có vào hắn.
Tuy Lam Tranh không phải con ruột của bà, nhưng bà có thể tự tin mà nói, bà còn cưng chiều Lam Tranh hơn cả Tĩnh Thần do bà sinh ra.
Tình cảm mẹ con giữa bà và hắn là thứ không thể thay thế được.
Nếu lúc này Hoàng thượng tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ bị phá huỷ hết. Bà không thể để chuyện đó phát sinh được.
“Các ngươi về nghỉ đi, ở đây có bản cung chăm sóc Hoàng thượng rồi, cứ về nghỉ ngơi đi. Muộn một chút rồi lại đến.” Bà bình tĩnh phân phó.
Lam Tranh nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vâng, vậy nhi thần tạm thời cáo lui.” Sau đó nói với Tấn vương: “Cửu ca, ngươi cũng về đi.”
Tấn vương không có vẻ gì là muốn rời đi: “Hoàng hậu nương nương, sức khoẻ của người và Thái tử mới là quan trọng nhất, hai người cứ về nghỉ trước đi, bản vương sẽ ở lại chăm sóc Hoàng thượng.”
Sau khi nghe rõ lời bà nói, toàn thân Hoàng thượng run mạnh lên. Bà hiểu là ông đang muốn mở to mắt, hơn nữa, còn muốn lớn tiếng chất vấn bà.
Không phải bà không sợ, nhưng nghĩ đến sự hờ hững của ông khi Tĩnh Thần qua đời, lòng bà trong phút chốc lại cứng rắn như bàn thạch.
Người nam nhân này, không phải là một vị vua tốt, không phải là một người chồng tốt, thậm chí, còn không thể làm một người cha tốt.
Người như vậy, bà còn có gì để lưu luyến đây?
“Hoàng thượng.” Bà hơi cười, cuối cùng vẫn ghé vào tai ông nói tiếp: “Cái chết của Hiền phi, ngài vẫn luôn muốn biết đúng không… Chính ta đã sai cung nữ giảm bớt lượng dược của nàng. Tuy bệnh của nàng ta cũng không thể chữa nổi, nhưng mà, ta giảm bớt lượng dược điều trị đi, khiến cho nàng ta đi nhanh hơn, thời gian ở bên cạnh bệ hạ, cũng rút ngắn đi không ít.”
Đột nhiên, hai mắt Hoàng thượng mở to, vằn lên những tia máu đỏ, nhìn bà chằm chằm.
Bà sợ hãi run người, lùi về phía sau, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng sau đó, không thấy ông giãy dụa nữa, bà biết ông đã đi rồi. Trong chớp mắt, đầu óc bà bỗng trống rỗng, chờ đến khi giật mình tỉnh ra, thì bà vội hét đến tê tâm liệt phế: “Người đâu… đi truyền Thái tử… đi truyền Thái tử…”
Nghe tiếng gọi, thái giám và cung nữ đứng trợn mắt ngoài cửa, đến khi hiểu được xảy ra chuyện gì, lập tức quỳ sụp xuống, tiếng khóc vang vọng khắp đại điện.
Hết chương 257.
***