Trải qua chuyện bị mất con lần trước, bây giờ Vũ Lâu không rời con một tấc. Lam Tranh nói mấy lần là đã chọn bà vú tin tưởng được, để nàng tạm thời giao con cho mấy người đó trông hộ, nàng cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, nhưng Vũ Lâu không chịu nghe.
Lam Tranh không có cách nào, chỉ đành phải thuận theo nàng. Hắn thầm nghĩ, qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi.
Có điều, mỗi đêm đến lúc đi ngủ là lại khổ cho hắn. Hai con trai cứ một lúc lại đòi bú một lần, Vũ Lâu không chịu để cho người khác giúp đỡ, nên người gần nhất hỗ trợ nàng chỉ có thể là Lam Tranh. Vì thế, Lam Tranh khốn khổ vẫn còn đang buồn ngủ đến gà gà gật gật ngồi ôm con, mệt mỏi nói: “Bao giờ các con mới lớn lên hả…” hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chờ các con lớn lên thì phụ vương cũng già rồi.”
Một lát sau nữa, hắn lại lầm bầm: “Ôi… thật là rối rắm.”
Vũ Lâu liếc hắn một cái rồi nói: “Chàng đang lầm bầm cái gì thế?”Lam Tranh ôm Thiên Thiên, tay khẽ đung đưa: “… Ta nói là chờ các con lớn lên thì chúng ta đều già cả rồi. Tâm tình người cha đúng là khác hẳn, chớp mắt đã thấy già đi nhanh chóng.”
Trong lòng nàng hơi trầm xuống, thản nhiên nói: “Khó có khi nào thấy chàng suy nghĩ chín chắn như vậy.”
“Ta vốn hay nghĩ nhiều mà.” Lam Tranh cười nói: “Vừa rồi ta còn nghĩ, nếu có thêm một cô con gái nữa thì thật là tốt.” Nói xong, hắn lại cọ cọ vào người Vũ Lâu, mắt nheo lại, khuôn mặt tươi cười kia đang muốn gì, chỉ cần nhìn qua là biết.
Vũ Lâu nhíu mày: “Chàng tránh sang một bên đi.”
Lam Tranh lắc đầu, tiếp tục dính vào người nàng: “Không đi, ở bên cạnh nàng là tốt nhất. Hắn vừa nghiêng người thì Thiên Thiên ở trong lòng hắn đã cảm thấy không thoải mái, đôi mắt đen to tròn bỗng ngập nước.
Lam Tranh vội vã thu lại vẻ đùa cợt, dỗ dành con: “Đừng khóc, đừng khóc… ngoan ngoan nào…”
Thiên Thiên dường như hiểu nỗi khổ của cha, nên cũng không khóc nữa.
Lam Tranh thở phào một hơi, nhưng sự hứng khởi vừa rồi cũng mất hẳn. Vũ Lâu vừa cho Mạch Mạch ăn xong, liền trao đổi với Lam Tranh, để hắn ru Mạch Mạch ngủ. Lam Tranh đặt con sang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn thân hình nho nhỏ kia, bỗng nhiên hắn cười ha ha hai tiếng.
“Chàng cười gì thế?”
“Không có gì.”
Vũ Lâu nói: “Không cho chàng trêu chọc con nữa, con mà khóc thì tự chàng đi mà dỗ nhé.”
Con cũng sinh ra rồi, vậy mà còn nói không biết nữa?! Vũ Lâu im lặng một chút, rồi lí nhí nói: “Ta… ta… cũng… thích chàng.”
“Nàng nói thế là sao hả, không hợp lệ, từ ‘cũng’ đó rất có vấn đề, lại còn ngắt quãng nữa là sao?!”
Vũ Lâu vốn rất xấu hổ, khó khăn lắm mới nói được ra mấy lời này, hắn đã không hài lòng còn cố tình bới lông tìm vết.
“Là yêu, có nghe không hả?!” Nàng quăng cho hắn một câu, rồi lườm hắn một cái.
Lam Tranh mím môi, tức tối nhìn khuôn mặt giả vờ ngủ của nàng: “Tần Vũ Lâu, nàng chờ đó! Hôm nay mà ta không giáo huấn nàng, thì con sẽ theo họ nàng luôn!” Dứt lời, hắn kéo chăn của Vũ Lâu, vừa áp lên người nàng đã nhanh tay kéo cả áo lót của nàng ra.
Nếu mạnh mẽ chống cự, thì nàng cũng có thể may mắn có phần thắng, nhưng vì sợ làm ảnh hưởng các con, nên Vũ Lâu không dám phản kháng mạnh mẽ, vì vậy, chỉ chưa tới vài động tác, y phục của nàng đã bị hắn cởi sạch sẽ. Thân thể của nàng là thứ hắn thân thuộc nhất, cố tình trêu chọc vào những điểm mẫn cảm khiến nàng đỏ bừng mặt. Lam Tranh cười nói: “Nàng có nói không hả?!”
Nếu lúc này mà nàng nói ra, thì có khác nào vì bị hắn giáo huấn mà đi vào khuôn khổ đâu. Nàng không thể làm thế được.
Thấy nàng vẫn bướng bỉnh chịu đựng, hắn nhướng mày cười: “Tần Vũ Lâu, nàng lại còn ra vẻ trung trinh tiết liệt nữa à? Chưa nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, nên đã quên mất bản tính của mình rồi hay sao?” Hắn tách chân của nàng ra, nhẹ nhàng đẩy vào, tiếng ngâm nga yêu kiều, dịu dàng như nước của nàng nhanh chóng vang lên.
“Nàng mau nói đi, ta sẽ bỏ qua cho nàng…”
Vũ Lâu cắn môi gật đầu: “Chàng lại gần đây… lại gần ta một chút…”
Hắn tin thật, nghiêng tai qua, ai ngờ nơi tư mật của nàng bỗng co rút mạnh, nàng rướn người lên hôn vào cổ hắn, vừa hôn vừa mạnh mẽ mút vào, cả hai người đồng thời lên đỉnh, cảm giác hạnh phúc đến mất hồn.
Chờ đến khi hắn kịp định thần lại, vội ôm lấy cổ, rời khỏi người nàng: “Dấu hôn này, nếu ngày mai mà không tan hết, thì làm sao ta gặp phụ hoàng được?”
Hết chương 253.
***