Vũ Lâu giơ tay lên, đâm thẳng xuống bụng. Vân Triệt hô lên một tiếng “Tỷ tỷ” rồi lao sang nhưng đã chậm, đao đã cắm sâu vào bụng, khiến Vũ Lâu thống khổ kêu lên thảm thiết.
Nàng ôm bụng, ngẩng đầu khóc ròng, nói với Tần Viễn Địch: “Như thế này… huynh đã vừa lòng chưa?”
Dù Tần Viễn Địch có cướp con của nàng đi, thì cũng chỉ là vì mục đích mưu hại Lam Tranh, chứ tuyệt nhiên không có ý muốn làm muội muội mình bị thương, nếu không, hắn cũng sẽ không điệu hổ ly sơn, cố ý lưu lại tin tức giả để nàng đi Vân Nam tìm bọn nhỏ, để tránh cho nàng bị đau lòng. Nhưng ai biết Vũ Lâu lại không bị mê hoặc, còn đuổi theo bảo vệ Lam Tranh.
Giờ nhìn thấy Vũ Lâu tự hại mình, hắn sợ hãi đến trợn mắt đứng sững tại chỗ, chờ đến khi kịp phản ứng, hắn liền vội vàng nhảy xuống ngựa, lảo đảo chạy về phía Vũ Lâu: “Vũ Lâu… Vũ Lâu…” khi hắn ôm thân thể nàng lên, hơi thở nàng mỏng manh thoi thóp. Tần Viễn Địch vốn bị thù hận làm mờ đi lý trí, lúc này tỉnh ra, hắn mới biết mình đã phạm quá nhiều sai lầm.
Nhưng hối hận cũng không thể thay đổi được sự thật là Vũ Lâu đã bị thương.
“Vũ Lâu, Vũ Lâu!” Tần Viễn Địch lo lắng gọi tên nàng: “Đúng, ca ca sai rồi, muội đừng có chuyện gì…”
Lúc này, Vân Triệt đẩy Tần Viễn Địch ra, oán hận nói: “Cút ngay! Đều tại ngươi làm hại tỷ ấy!”
Tần Viễn Địch ngã ngồi xuống tuyết, nhưng nhìn thấy Vũ Lâu đau đớn rên rỉ, hắn lại lao sang, nhưng bội kiếm đã bị đánh bay, hai tay vừa chôn trong tuyết đỏ ửng lên vì lạnh, cũng mất độ linh hoạt thường ngày. Miệng hắn liên tục gọi Vũ Lâu, Vũ Lâu, hy vọng muội muội có thể đáp lời mình.
Rốt cuộc hắn cũng đến gần được Vũ Lâu, kéo nàng vào lòng, thấy nàng đau đớn rên rỉ, tim hắn như bị dao cắt, càng ôm chặt Vũ Lâu hơn. Vân Triệt kéo hắn: “Ngươi định làm gì?”
“Đương nhiên là đi tìm đại phu!” Tần Viễn Địch căm tức quát Vân Triệt.
Ngay khi hắn quay đầu nói với Vân Triệt, thì Vũ Lâu đang nằm trong lòng hắn bỗng mở to mắt, rút con dao ở bụng ra, kề sát vào yết hầu Tần Viễn Địch: “Buông ra!”
Tần Viễn Địch ngỡ ngàng: “Vũ Lâu… muội?”
“Ngươi!” Sự chú ý của Tần Viễn Địch đều dồn lên người Vân Triệt.
Lam Tranh vội bắt lấy cơ hội, lại tung chưởng đánh vào gáy hắn.
Tần Viễn Địch a lên một tiếng rồi ngã gục xuống.
Lam Tranh và Vũ Lâu chế ngự hắn xong đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Vũ Lâu, nàng thở dài nói: “… Nguy hiểm thật.” rồi mềm nhũn người ngồi bệt xuống tuyết.
Lam Tranh tháo dây cung trên cổ Tần Viễn Địch xuống nói: “Ca ca của nàng thật chẳng khác gì gấu.” rồi hắn nhìn Vũ Lâu nói: “Hắn có thật là ca ca nàng không? Sao chẳng giống chút nào thế? Nàng cũng đâu giống gấu mẹ đâu nhỉ?”
Vũ Lâu hoảng hốt nhìn Lam Tranh, đột nhiên nhếch miệng khóc ầm lên: “Làm ta sợ muốn chết, chàng còn đùa giỡn được nữa.”
Lam Tranh vội nói: “Ta chỉ nói vậy thôi mà, lại đây, nàng và Vân Triệt trói ca ca của nàng lại, kéo vào trong đi.” Nói xong, hắn đứng dậy, đỡ Vương Lân đang hấp hối vào trong ngôi miếu đổ nát nghỉ ngơi.
Chờ đến khi sắp xếp ổn thoả cho Vương Lân xong, Vũ Lâu và Vân Triệt mới kéo được Tần Viễn Địch vào, Phi Lục đi phía sau.
Vũ Lâu hiểu y thuật, xử lý sơ qua vết thương của Vương Lân một chút: “Thương thế của hắn rất nặng, phải tìm đại phu! Nếu để lâu quá, chỉ sợ không giữ được chân nữa! Ở đây cách kinh thành không xa, nếu đi nhanh thì chạng vạng ngày mai là có thể đến nơi.”
Vân Triệt nâng cánh tay mình lên nói: “Đệ cũng bị thương, tự mình cưỡi ngựa còn không được thì làm sao mang theo hắn đuợc.”
Hết chương 248.