Vũ Lâu lấy lá thư mấy ngày trước Lam Tranh gửi về ra, trong đó có ghi lộ trình của hắn. Để tránh bị Tấn vương chặn đường, nên bọn họ đi theo con đường nhỏ bí mật.
Nếu đi đường lớn, thúc ngựa chạy suốt ngày suốt đêm, thì khoảng ba ngày có thể đuổi kịp hắn. Vũ Lâu gọi cả những hộ vệ Lam Tranh để lại bảo vệ nàng ra, sai bọn họ đi đến các con đường dẫn tới Vân Nam, chặn hết những nữ tử khả nghi, có hình dáng giống Phi Lục lại.
Nàng sai người chuẩn bị ngựa và một chút lương khô, rồi ngồi trong phòng, chờ tới hừng đông tuyết ngừng rơi, nàng sẽ lập tức đi tìm Lam Tranh.
“Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi một chút đi. Thân thể quan trọng hơn.”
“Ta chỉ vừa nhắm mắt là lại nhìn thấy hai đứa bé… Còn khó chịu hơn cái chết…”
Hành động của nàng bây giờ, đều là nhờ sự thù hận đến thấu xương chống đỡ.
Ngày nào chưa tìm được con, thì ngày đó lòng nàng chưa được an bình.
Trong cuộc đời này, chưa lúc nào nàng khổ sở như bây giờ. Nàng đã làm bao nhiêu chuyện vì người nhà, vậy mà kết quả thì sao, bọn họ sao lại muốn hại nàng như thế?‼!
Chẳng lẽ, họ sợ nàng còn chưa đủ thống khổ sao?
Trời vừa sáng, quả nhiên gió, tuyết nhỏ đi rất nhiều, Vũ Lâu ăn mặc cẩn thận định đi ra. Vân Triệt mở cửa sổ, nhìn thấy gió tuyết mặc dù nhỏ đi nhưng nếu cứ đi ra ngoài như vậy, nhất định sẽ vẫn bị gió to thổi đi mất.
“Tỷ tỷ—”
Hắn còn chưa kịp ngăn lại, Vũ Lâu đã đi thẳng ra ngoài.
Vân Triệt bị gió lạnh đột ngột thổi vào khiến hắn mờ cả mắt. Thấy nàng đi rồi, hắn cũng vội vàng chạy theo.
Vân Triệt lên ngựa trước, thì thầm phân phó vài câu với hạ nhân của mình, rồi mới thúc ngựa chạy theo Vũ Lâu.
Tần Viễn Địch, ngươi thật đê tiện, lại còn dám giở trò này nữa.
Vũ Lâu chạy băng băng trên đường không ngừng nghỉ, cứ đến một trạm lại đổi ngựa mới tiếp tục lên đường.
Qua hai ngày, rốt cuộc Vân Triệt không chịu nổi, ngựa cứ chạy còn hắn thì ôm cổ ngựa ngủ. Đi đến một con đường dốc, vó ngựa giương lên khiến hắn run rẩy ngã sấp xuống tuyết. Vân Triệt hừ một tiếng, nhưng lại nằm luôn xuống tuyết ngủ tiếp.
Xuyên qua khuôn mặt của Vân Triệt, Tấn vương như thấy được Lam Tranh lúc trước giả ngu đối nghịch với hắn, không khỏi tức điên người: “Độc Cô Vân Triệt, ngươi câm miệng cho ta!”
Khí thế hung dữ lại tác động đến độc trong cơ thể khiến hắn ho không ngừng được.
Chẳng lẽ thật sự không phải do hắn làm? Nhìn Tấn vương như vậy, Vũ Lâu bắt đầu dao động. Lần trước nàng nghi hắn tự hạ độc mình để hại Lam Tranh, thật ra người động thủ lại là Vân Triệt, hại hắn từ một võ tướng dũng mãnh thành bộ dạng bây giờ.
Vân Triệt nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ, ta nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta mau đi thôi.”
“Đi đâu?” Vũ Lâu mờ mịt.
“Đi tìm Thái tử…”
“Tìm chàng làm gì?”
Nói cho chàng biết, con của họ bị mất tích sao? Để chàng không thể yên tâm ư?
Nàng nói với Tấn vương: “… Ngươi ở đây làm gì?” Giọng điệu đã không còn ác liệt như vừa rồi, lại thêm phần bất đắc dĩ.
“… Quay về kinh thành.”
Vân Triệt lạnh nhạt: “Cửu ca có thánh chỉ không mà quay về?!”
Tấn vương căm tức nhìn Vân Triệt, Vân Triệt vội lùi ra đằng sau Vũ Lâu.
“Tất cả các hoàng tử đều biết tình hình sức khỏe hiện giờ của Hoàng thượng… Chuyện đó đã không còn là chuyện bí mật nữa. Một vài phiên vương cũng đã quay về kinh thành, vì sao ta không thể về?!”
Tự dưng bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi kinh thành đã khiến hắn ấm ức lắm rồi.
Vũ Lâu căn bản không nghe vào tai những gì hắn vừa nói, nàng chán nản, buồn bã đi ra ngoài.
Vân Triệt vội đuổi theo: “Vũ Lâu tỷ tỷ — tỷ muốn đi đâu?”