Nghề Vương Phi – Chương 243 Tình hình nguy cấp – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 243 Tình hình nguy cấp

“Phi Lục? Không phải là ca ca dẫn người vào gây rối rồi cướp bọn nhỏ đi sao?”

Câu trả lời này thật quá tàn nhẫn.

Cùng một ngày, nàng bị hai người nàng tin tưởng phản bội.

Vân Triệt bị nàng lắc khiến vết thương trên tay đau tê tái, liền dùng tay trái ngăn nàng lại: “Tỷ tỷ, đau quá, tỷ thả ta ra trước đã.”

Lúc này Vũ Lâu mới ý thức mình quá mức, vội buông tay ra. Vân Triệt nhếch môi: “Tay ta là do Tần Viễn Địch đâm bị thương. Người xuất thân võ tướng quả không hổ danh, công phu thật cao cường.”

Vũ Lâu đương nhiên hiểu rõ công phu của ca ca mình, cho nên lúc đầu nàng mới nghĩ hắn hạ thuốc mê nàng để kéo người tới đây, dũng vũ lực để cướp hai đứa con của nàng.

Nhưng chân tướng lại là Phi Lục phản bội nàng, sự thật này càng tàn nhẫn hơn, không khác gì xát muối vào miệng vết thương của Vũ Lâu.

Vân Triệt nói: “Ta nghe tin thân thể Hoàng thượng có vấn đề, nên định chạy tới đây trước để báo tin cho hai người, ai ngờ lại gặp Tần Viễn Địch ở trong thành Kim Lăng. Hắn biết ta tới để gặp tỷ, … sau đó……” Vân Triệt chỉ chỉ vào cánh tay mình: “Cho ta một đao! Ta tĩnh dưỡng một ngày, cố gắng đạp tuyết đi tìm tỷ, nhưng lại gặp tỷ ngay trên đường, nguy hiểm thật, ta mà tới muộn một chút thì e là tỷ đã…”

“Đừng nói chuyện này nữa, con của ta thì sao? Ai nói cho đệ biết là Phi Lục mang đi?”

“Ta đã hỏi qua rồi, thị nữ của tỷ nói, là nữ nhân tên Phi Lục hôm qua vừa tới đưa lũ nhỏ đi, nói là tỷ sai cô ấy. Quan hệ của hai người tốt như vậy, mọi người trong phủ đều nhìn thấy, nên không nghi ngờ gì liền trao hai đứa bé cho Phi Lục!”

Vũ Lâu gọi thị nữ kia ra để hỏi, quả nhiên giống y như Vân Triệt nói, nàng hận đến nghiến răng: “Ả tiểu đề tử này lại dám phản bội ta! Để ta tìm được, ta nhất định sẽ không tha cho ả!”

Thị nữ kia thấy hai mắt tiểu chủ nhân đỏ ửng, trong mắt tràn ngập hận thù, biết là do mình dễ tin người, đánh mất con của Thái tử, nên sợ hãi khóc như mưa, quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo, run rẩy chờ bị trừng phạt.

Nhưng Vũ Lâu làm sao còn thời gian mà trừng phạt mấy người đó.

“Phi Lục có nói gì nữa không?”

“Có, có.” Thị nữ giống như túm được phao cứu mạng, rút một phong thư từ trong tay áo ra trình lên cho Vũ Lâu: “Phi Lục nói, nhờ chúng nô tỳ gửi lá thư này cho người.”
“Tỷ chết, thì Thái tử biết làm sao?!” Vân Triệt nói xong, vội nói tiếp: “Ta nữa, ta biết làm sao?!”

“Ta không bảo vệ con cho tốt… Ta còn mặt mũi nào mà gặp chàng?!”

Lòng nàng giống như bị dao đâm vào, mà dường như sợ nàng chưa đủ đau, lưỡi dao còn xoay tròn một vòng, khiến lòng nàng ồ ạt chảy máu.

“Huynh ấy có tha thứ cho tỷ hay không thì nói sau!” Vân Triệt nói: “Giờ kích động cũng không giải quyết được vấn đề gì, tỷ phải bình tĩnh!”

Vũ Lâu sợ sệt, giây lát lại nức nở, nàng cắn môi đến trắng bệch cả ra, gật đầu nói: “…… Ta phải bình tĩnh… Ta muốn bình tĩnh.” Nàng ngừng gào khóc, cố gắng trấn tĩnh lại.

Vân Triệt nói: “Chúng ta phải tính toán cho tốt, xem tiếp theo nên làm gì? Đi Vân Nam tìm hai đứa bé? Hay trực tiếp đi tìm Tấn vương? Nhưng mà, nếu đi tìm Tấn vương, không có chứng cứ gì, hắn sẽ diệt trừ cả tỷ mất.”

“…Ta… ta đi tìm Lam Tranh!”

“Tìm Thái tử? Tỷ tỷ không sợ huynh ấy trách tỷ sao?!”

Sợ chứ, sao lại không sợ được.

“Tình hình bây giờ rất nguy hiểm… Ta sợ…”

“Sợ gì?”

Còn có chuyện gì khiến nàng lo lắng hơn chuyện mất đi hai đứa con chứ?

“Ta không thể để bọn họ nắm mũi dắt đi, nếu đi Vân Nam, chỉ e là sẽ trúng kế nặng hơn.” Vũ Lâu đã trấn định rất nhiều, phân tích tình hình: “Nếu bọn nhỏ ở trong tay ca ca ta, thì nhất thời huynh ấy sẽ không làm hại bọn nhỏ, nhưng nếu ở trong tay Tấn vương… Vậy thì, chúng ta phải đi tìm Lam Tranh!”

Nàng thấy Vân Triệt có vẻ không hiểu ý của nàng, liền giải thích thêm: “Ta sợ Tấn vương sẽ phái người đi giết Lam Tranh. Hắn phái ca ca ta tới cướp hai đứa bé thì làm sao có thể bỏ qua Lam Tranh, người hắn oán hận nhất…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.