Vũ Lâu ôm Mạch Mạch ngồi trong nhà, nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào của xe liễn, nàng lẩm bẩm: “…… Chàng đi rồi.”
Nàng và Lam Tranh chia cách không ít lần, thậm chí, có mấy lần đều là nàng chủ động rời xa hắn. Nàng cũng không có cảm giác gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy, rời khỏi hắn rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng có lần, nàng cự tuyệt sự nhung nhớ trong lòng.
Nhưng vừa rồi nhìn hắn rời đi, nước mắt nàng lại không thể khống chế mà chảy dài, lau khô đi, nhưng nỗi nhớ nhưng cứ dâng lên trong lòng, làm hốc mắt nàng lại tràn đầy nước mắt.
“Ôi…… Đúng thật là…” Nàng cười khổ gạt lệ: “Khóc gì chứ, đâu phải chàng không trở lại đâu.”
Nàng nóng ruột, bồn chồn ngồi trong phòng một lúc, cuối cùng không nhịn được, liền đặt con xuống, khoác thêm áo choàng, nhanh chân bước ra ngoài.
Nàng hy vọng ít nhất có thể nhìn thấy bóng dáng xa xa của đoàn người, nhưng trên con đường mòn uốn lượn qua núi lại yên tĩnh như chưa từng có người đi qua.
Đã đi xa rồi.
Nàng hy vọng Lam Tranh có thể đột nhiên nhảy ra từ phía sau nàng, hai tay bịt mắt nàng, trêu đùa với nàng, giống như thường ngày, nói: “Vũ Lâu, ta biết nàng luyến tiếc không nỡ xa ta mà!”
Nhưng giữa vùng tuyết trắng phủ đầy, chỉ có một mình nàng đứng đó, chăm chăm nhìn theo hướng hắn đi.
“Tiểu chủ nhân, chúng ta quay về thôi.” Thị nữ khuyên nhủ: “Người phải chú ý thân thể.”
Vũ Lâu ừ một tiếng, lưu luyến quay lại nhìn phương xa, xác định hắn thật sự đã đi rồi mới chịu quay đầu về phòng ngủ.
Sau khi Lam Tranh đi, không có ai bám lấy nàng, quấy rầy nàng, lại khiến nàng cảm thấy vắng vẻ.
Nàng chống cằm, ngơ ngác, chỉ nhớ đến hắn, liệu hắn có thấy lạnh không? Liệu hắn có đói không. Cũng may, Lam Tranh cũng nhớ nàng, đến ngày thứ ba đã sai người đưa thư về, kể lể nỗi khổ tương tư.
***
Ngày hôm đó, nàng ru hai con trai ngủ xong, cũng thấy mệt mỏi, liền nằm nghiêng người xuống giường nghỉ ngơi. Đang mơ màng thì thị nữ đến thông báo: “Tiểu chủ nhân, có một nữ nhân tự xưng là Phi Lục muốn gặp người.”
“Phi Lục à?” Vũ Lâu vừa nghe thấy tên cô đã vui mừng ngồi dậy: “Mau gọi nàng ta vào, trực tiếp đưa tới đây đi.”
“Sao huynh ấy lại rời khỏi phạm vi bảo hộ của Thế tử? Nếu bị người ta phát hiện, rồi giải lên quan thì làm sao bây giờ!” Vũ Lâu nói: “Bây giờ em quay về, bảo huynh ấy cải trang rồi trốn ngay đi.”
“Nhưng thiếu gia nói, muốn gặp người, người có thể vào thành cùng em để gặp thiếu gia không?”
Vũ Lâu nghĩ nghĩ, ca ca không tiện xuất môn, lỡ để người ta phát hiện thì không xong, đành nói: “Vậy ngày mai em đưa ta đi gặp huynh ấy!”
Phi Lục vâng một tiếng rồi không nói gì nữa.
Đêm xuống, Phi Lục được sắp xếp ở tạm một căn phòng khác. Vũ Lâu nghĩ ngợi về chuyện của ca ca nên suốt đêm không chợp mắt.
Sáng sớm, tuyết rơi nhiều, Phi Lục vội ngăn Vũ Lâu lại: “Hay là chờ tuyết ngừng rơi đã rồi chúng ta hãy đi.”
Vũ Lâu không chịu, nói chuyện này không chậm trễ được. Phi Lục không có cách nào khác, đành phải chậm chạp đi cùng Vũ Lâu.
Trước khi đi, Vũ Lâu cẩn thận dặn dò hai bà vú chăm hai cậu con trai, lại dặn đi dặn lại thị vệ phải phòng thủ nghiêm ngặt rồi mới an tâm rời đi.
Đây là lần đầu tiên Vũ Lâu đến thành Kim Lăng, may mà Phi Lục nhớ đường nên mới tìm được khách điếm mà ca ca đang ở lại.
Đi thong thả tới trước phòng, Phi Lục gõ cửa nói: “Thiếu gia, tiểu thư tới.”
Tần Viễn Địch mở cửa, ngó nghiêng xung quanh, thấy sau Vũ Lâu không có ai mới vội vàng cho nàng vào.
“Phi Lục, ở đây không còn việc gì, người đi lo chính sự đi!”
Tần Viễn Địch nói.
Phi Lục biến sắc, muốn nói với Vũ Lâu gì đó, nhưng dưới cái nhìn lạnh lùng của Tần Viễn Địch, cô đành cúi đầu rời đi.
***