Từ khi nghe Vũ Lâu thông báo có thai, Lam Tranh coi nàng như bảo bối, chỉ hận không thể đặt lên đầu mà thờ phụng, nhưng Vũ Lâu dường như cũng không chịu để yên cho hắn. Lúc trước mặt người khác, Vũ Lâu dịu dàng, đáng yêu, ai cũng có thể nhìn thấy rõ, sủng thiếp không danh phận này hạnh phúc thế nào.
Nhưng chỉ cần xoay người vào phòng ngủ, lúc chỉ còn lại hai người, Lam Tranh không thể sống thoải mái được.
Giữa mùa hè nóng bức, Vũ Lâu vốn rất sợ nóng, lại thêm đang có thai, nên cũng sợ bị cảm lạnh. Thân thể không khỏe mạnh sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, rồi trời lại nóng phát hoảng, khiến nàng không thoải mái, Lam Tranh ở bên cạnh trở thành nơi trút giận tốt nhất.
Chưa tính đến chuyện mắng chửi, mà chỉ cần mỗi lần nàng cố tình trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó yên lặng nằm xuống là đã đủ khiến Lam Tranh kinh hồn táng đảm, tự kiểm điểm xem mình có chọc giận gì nàng không. Nhưng càng nghĩ lại càng không nhớ ra mình làm sai chuyện gì.
Hắn chậm rãi dời đến trước mặt nàng, cười lấy lòng: “Vũ Lâu…… Nàng làm sao vậy?”
“Không sao cả!” Giọng nói bình thản, không nghe ra là hờn giận hay gì khác.
“Vậy nàng vừa trừng mắt với ta là sao? Có phải ta làm gì không tốt, chọc giận nàng không?”
“Không có.”
Nhưng Lam Tranh một lòng muốn làm một vị phu quân hoàn mỹ, không chịu bỏ qua, quấn quít lấy nàng hỏi: “Vậy sao nàng lại lạnh nhạt với ta thế.”
Vũ Lâu hơi bực mình: “Ta đâu có.” rồi nhắm mắt lại, trở mình.
“Vũ Lâu, Vũ Lâu.” Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng: “Nếu không tức giận, thì nói chuyện cùng ta đi.”
Vũ Lâu đột nhiên trợn mắt, trừng trừng nhìn hắn: “Chàng có thấy phiền không hả?! Chàng nhàn rỗi quá nên khó chịu phải không! Tránh xa ta ra một chút!”
Vũ Lâu coi đứa bé này còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Lần trước bị sảy thai, cơn ác mộng suýt nữa không thể có thai khiến nàng nhớ đến vẫn còn đau. Vì quá coi trọng nên lại hơi thần hồn nát thần tính, sợ đi đường bị ngã nên nàng không cả bước ra khỏi cửa viện nữa.
Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, nàng nằm đọc sách trên ghế quý phi dưới tàng cây xanh, rồi ngủ quên mất. Nàng mơ thấy trên trời đầy mây ngũ sắc, chợt bừng tỉnh, nghĩ là dấu hiệu tốt nên muốn chạy tới kể cho Lam Tranh.
Vừa hỏi thị nữ, nghe nói Thái tử đã quay về, thấy nàng nghỉ ngơi nên không quấy rầy nàng, trở về phòng ngủ trong hậu viện.
Vũ Lâu đứng dậy đi tìm hắn, đẩy cửa phỏng ngủ gọi: “Lam Tranh——”
Không có ai trả lời, nàng bước vào, rồi ngẩn người, sau đó, nàng bám lấy bình phong, cười ngặt nghẽo.
“Lam Tranh, chàng làm gì vậy?” Nàng cười chảy cả nước mắt, hỏi đại nam nhân đang buộc gối vào bụng mình kia: “Chàng đang diễn tuồng gì đây?”
Lam Tranh hơi xấu hổ, nhưng dù sao cũng bị nàng nhìn thấy rồi: “Ta muốn thử xem nàng mang thai như thế, không thoải mái đến mức nào.”
Vũ Lâu đi lại gần, cười nói: “Vậy thử xong chưa? Cảm giác mang thai có thoải mái không?”
Hắn lắc đầu: “Đương nhiên là không, vừa nặng nề vừa bất tiện.” Hắn tháo chiếc gối xuống: “Mang như vậy mười tháng, nghĩ đã không chịu nổi rồi.”
“Vậy mà chàng còn chọc ta tức giận, giờ biết ta vất vả chưa?” Vũ Lâu nói xong lại nhéo hắn: “Về sau ngoan ngoãn một chút đi.”
Lam Tranh nghĩ nghĩ nói: “Ở đây điều kiện tệ quá, ta đưa nàng về kinh thành nhé. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Đến lúc sinh sẽ càng đáng sợ hơn.”