Lam Tranh để cho Vũ Lâu đạp vào vai mình, rồi đẩy nàng lên, sau đó hắn tự phi thân ra khỏi động. Ngoài trời bắt đầu sáng, những tia nắng ban mai mỏng manh không giấu được ánh sáng lấp lánh chiếu rọi xuống con đường mòn trên núi.
Vũ Lâu phủi bụi đất trên người, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Vẫn là thế giới bên ngoài tốt hơn.” Nàng xoay người, thấy Lam Tranh đang nhíu mày nhìn cửa động liền hỏi: “Chàng nghĩ gì vậy?”
“Có gì đó hơi kỳ quái……” Hắn vuốt cằm nói: “Chúng ta nói là phải đi, vậy mà nàng ta quá phối hợp. Nếu đúng ra, bị cầm tù lâu như vậy, nhìn thấy có người đến cứu thì sống chết cũng phải đòi ra bằng được ấy chứ.”
“Chắc là con gái nhà quan, nên hiểu lý lẽ.” Vũ Lâu kéo hắn, vừa đi vừa nói chuyện: “Sao mà suy luận nhiều thế, chàng mau về tắm rửa đi, rồi lát nữa phái người cứu nàng ta ra.”
Lam Tranh nghe xong, không nghĩ thêm nữa, ngược lại, lại nhớ tới chuyện Vũ Lâu mang thai.
Hắn càng nghĩ càng vui vẻ, không khỏi cắn môi cười trộm, rốt cuộc lại để nàng bắt gặp, khiến nàng cũng kéo tay áo mỉm cười.
Hai người đắm chìm trong ánh nắng sớm ban mai ấm áp, hạnh phúc đi xuống núi.
***
Quay về phòng ở, Vũ Lâu sai người đun nước tắm rửa, rồi thay xiêm y cho Lam Tranh, hắn vội nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, ta tự làm được rồi.”
“Được, chàng tự làm đi.” Vũ Lâu ôm vai, nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Lam Tranh vụng về cởi đai lưng.
Nàng im lặng nhìn hắn không nắm được điểm mấu chốt, rốt cuộc đành ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng: “Chàng đúng là bị sự giáo dục của đế vương làm hỏng rồi.”
Lam Tranh nói: “Chuyện này đương nhiên là có người hầu hạ, đâu phiền ta phải tự làm.”
Vũ Lâu à một tiếng, rồi tiến lên giúp hắn cởi xiêm y, ra vẻ vô tình hỏi: “Vậy trước đây đều là ai hầu hạ chàng?”
Trong lúc chờ Lâm thị lang tới xác nhận thi thể, Lam Tranh cảm thấy sau lưng lạnh run.
Lâm thị lang lật xem phía sau tai của tử thi, lập tức khóc ròng nói: “Có bớt, là con gái ta…… là con gái ta……” Sau đó, ông ta ra vẻ liều mạng, lao vào đánh Trâu Phàm: “Ngươi là hung thủ giết người!”
Lam Tranh quát hai người dừng tay, rồi hỏi Lâm thị lang: “Có phải con gái ngươi và con trai Trâu Phàm có tình cảm với nhau không?”
Lâm thị lang ngẩn người: “Dạ phải……”
“Vậy được rồi.” Lam Tranh phân phó xuống dưới: “Bắt Trâu Phàm lại cho ta, lập tức phái người đi khám xét nơi ở của hắn, cẩn thận tìm kiếm, dù có lật ba thước đất lên cũng phải tìm kỹ từng tấc. Còn nữa, bắt cả tên con trai giết người của hắn lại, chờ người từ kinh thành về áp giải đi.”
Lệnh ban xuống liên tiếp khiến mọi người giật mình, Trâu Phàm sợ đến vỡ mật, Thái tử chỉ vừa đến tẩm lăng chưa được vài ngày, sao đã biết được hết những việc xấu của lão rồi?! Lam Tranh đi theo quan binh vào tra xét nhà Trâu Phàm, quả nhiên phát hiện có giấu trân bảo lấy trộm từ hoàng lăng của Thái hậu.
Chân tướng đã rõ ràng, lại càng làm hắn lạnh người hơn. Lúc này, quan viên địa phương ở Kim Lăng cũng đã tới, Lam Tranh liền ‘khoan dung’ nhường chỗ, để tri phủ tự lo liệu vụ án này.
Quay về chỗ ở, thấy Vũ Lâu đang ngồi trên giường thêu thùa may vá, hắn giật lấy vải thêu, ném sang bên cạnh, ôm nàng nằm xuống nói: “Thật đáng sợ……”
Vũ Lâu giãy dụa: “Chàng mau đứng lên, mau đứng lên!”
Lam Tranh không chịu, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Trinh Ý Thái hậu…… thật đáng sợ……”
Vũ Lâu buồn bực: “Không đứng dậy thì đừng hối hận!”
Hắn không hiểu, cọ cọ vào người nàng: “Hối hận cái gì?” Đột nhiên hắn cảm giác bên hông đau đớn, hắn chợt hiểu ngay: “Kim, kim, kim, kim‼! Đau chết ta mất‼! Sao nàng để bừa mấy thứ này ra đây‼!”