Nghề Vương Phi – Chương 232 Vui quá hóa buồn – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 232 Vui quá hóa buồn

Lam Tranh nghe xong, vội đặt đũa xuống bàn định ra ngoài.

“Chàng ăn tạm vài miếng đi đã!” Vũ Lâu nói với theo sau.

Hắn vốn không muốn ăn cơm, giờ có cơ hội chạy trốn đương nhiên phải nhanh chân mà chạy đi, nói với thị vệ bên ngoài cửa: “Mau đưa ta đi xem thế nào!”

Vũ Lâu buồn bực ngồi lại bàn: “Không ăn thì không ăn, đói chết chàng đi!”

Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, đường xá rất khó đi, không thể dùng kiệu hay xe ngựa, khiến người vốn được nuông chiều từ nhỏ trong cung cấm là Lam Tranh cực kỳ vất vả.

Vừa tới gian phòng dựng tạm bên ngoài tẩm lăng đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong.

“Thái tử điện hạ giá lâm!”

Hộ vệ vừa hô lên, bên trong đột nhiên yên tĩnh hẳn, mấy người vừa đánh nhau ồn ào vẫn giữ nguyên tư thế.

Hai người mặc quan phục đang túm cổ áo nhau, một người nói: “Ngươi buông ra!”

“Ngươi buông ra trước!” Người kia quát.

Hai tên quan viên lớn tuổi kia dường như không định chấm dứt chuyện tranh cãi lại.

Lam Tranh hô thị vệ bên cạnh nói: “Lôi hai người kia xuống, đánh ba roi rồi đưa về thẩm vấn.”

“Điện hạ, thần là Công bộ thị lang Trâu Phàm, hôm qua ngài đã gặp qua rồi mà!” Khi bị lôi xuống, Trâu Phàm buồn bã hô lên: “Là do Lâm thị lang đánh thần trước.”

Ta quan tâm ngươi là sói hay là chó làm cái gì, dập hết nhuệ khí của các ngươi trước rồi tính sau. Lam Tranh không phản ứng gì, chờ hai người kia bị lôi xuống đánh, hắn ngồi xuống ghế, nhận ly trà thị vệ dâng lên, nhấp một hớp. Mùi vị ghê người đến phát khóc lên được, nhưng trước mắt mọi người, hắn chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.

Những người trong phòng thấy quan trên bị đánh, không dám thở mạnh. Không lâu sau, hai viên quan kia bị kéo về, ném xuống đất.

Lam Tranh đặt mạnh cốc trà xuống bàn.

Trà gì mà khó uống chết đi được!

“Nói đi, sao lại thế này?”

“Lam Tranh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lam Tranh liền kể lại chuyện ban ngày, Vũ Lâu nghe xong, hừ giọng: “Sao chàng không bắt tên họ Trâu kia lại?”

“Không có chứng cứ, hơn nữa, nếu bắt hắn, thì bao nhiêu chuyện rối rắm trong việc tu sửa tẩm lăng này sẽ đột ngột đổ lên đầu ta, ta mới đến, làm sao lo liệu được. Ta đã phái người quay về kinh thành bẩm báo, để cậu ta phái một viên quan khác đến tiếp nhận công sự ở đây. Nhưng mà, ta phải điều tra chuyện quỷ than khóc này cho rõ ràng đã. Hừm —- nàng nghe thử xem —-“

Vũ Lâu lắng tai nghe, quả nhiên thấy tiếng khóc xa xa gần gần. Nàng sợ run người, túm lấy tay áo Lam Tranh: “Đừng dọa ta, chẳng qua là tiếng gió thôi mà.”

Lam Tranh cảm thấy bộ dáng sợ hãi của nàng rất đáng yêu, liền ghé sát vào tai nàng trêu chọc: “Đền — mạng —- cho —- ta—-“

Vũ Lâu giật thót người, rùng mình một cái, rồi kịp nhận ra là Lam Tranh giở trò quỷ, liền đấm hắn: “Chàng hù chết ta, coi chừng một xác hai mạng.”

Lam Tranh ngẩn người, sau đó vui vẻ nói: “Nàng có thai?”

Vũ Lâu mím môi cười gật đầu: “Lúc trước chưa xác định nên không dám nói cho chàng, hôm nay mới chẩn đoán chính xác.”

“Ta sắp làm cha——“

Lam Tranh cao hứng nhảy vọt lên.

“Chàng chậm một chút!”

Vũ Lâu vừa nói xong, chợt nghe Lam Tranh a một tiếng rồi không thấy người đâu nữa.

Trước mặt nàng xuất hiện một động tối tăm sâu hoắm.

“Lam Tranh!”

“Ta không sao.” Tiếng hắn truyền lên từ đáy động.

Nghe thấy hắn nói không sao, Vũ Lâu thở phào một hơi, rồi oán trách: “Vui quá hóa buồn. Chàng chờ đó, ta đi gọi người.”

“Vũ Lâu…… Ở đây có vấn đề.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.