Nghề Vương Phi – Chương 231 “Ta thích nàng như vậy……” – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 231 “Ta thích nàng như vậy……”

Thay đổi chỗ ở khiến Lam Tranh ngủ không ngon, lạ giường nên hắn dậy rất sớm. Đêm qua hắn ôm Vũ Lâu trong lòng, không biết nàng lại thoát khỏi vòng tay của hắn từ lúc nào, chui vào bên trong giường ngủ say.

Không được, phải ôm lại mới được.

Hắn tiến sát lại, ôm lấy nàng từ phía sau, đưa mắt ngắm nghía khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của nàng, càng ngắm càng thấy thích, càng ngắm lại càng động tình, liền cúi xuống hôn nàng. Vũ Lâu đang mơ màng ngủ bỗng cảm thấy những nụ hôn dịu dàng đặt xuống, liền đẩy hắn: “Lam Tranh… đừng quậy mà……”

Nàng yểu điệu từ chối, khiến lòng hắn càng thêm nhộn nhạo, quấn quít lấy nàng không chịu buông: “Vũ Lâu……”

Chợt thấy nơi bí ẩn bị người ta chạm vào, Vũ Lâu tỉnh hẳn ngủ, vội quay đầu nhìn lại đằng sau. Đập ngay vào mắt là khuôn mặt vô tội của Lam Tranh.

“Chàng lại không chịu yên phận rồi!”

Vũ Lâu túm tay hắn, kéo ra khỏi giữa hai chân mình, thuận tay nhéo mặt hắn: “Mới có mấy giờ mà chàng đã muốn làm loạn rồi.”

Hắn lại xáp lại gần: “Tần Vũ Lâu, chúng ta sinh con đi.”

Vừa sáng sớm, lại bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp nên nàng càng dễ cáu giận, rút gối đầu ném hắn: “Phiền chết đi được, muốn sinh chàng đi mà sinh.”

Lam Tranh đã lâu không bị nàng đối xử ác liệt thế này, liền hô lên: “Ta đã bàn bạc tử tế còn không được à, được lắm, đừng trách ta không khách khí.”

Vừa dứt lời, hắn lại nhận tiếp một chiếc gối vào mặt.

Lam Tranh khởi đầu bất lợi, không khỏi ai oán: “…… Nàng đánh ta, nàng đánh ta……”

“Không phải tại chàng làm ầm lên à.”

“Tối qua đang dang dở thì nàng ngủ mất, vì ta thương nàng nên mới nhịn đến giờ, mà nàng còn phản ứng như vậy!”

Lên án xong, Lam Tranh kêu một tiếng đau đớn rồi quay đầu, đưa lưng về phía nàng, ngồi bên mép giường hờn giận.

Hắn chờ nàng qua dỗ dành hắn.

Nhưng ngồi chịu lạnh trong ánh nắng ban mai một lúc lâu mà vẫn không thấy nàng có phản ứng gì. Hắn lạnh run cả người, nhưng vì đang giận dỗi với nàng, nên không tiện quay lại xem nàng thế nào.

Chờ một lúc, hắn thật sự không chịu nổi, mới lén quay đầu nhìn thử.

Lam Tranh túm chăn trùm lên đầu: “Tố giác thì tố giác, dù sao nàng cũng không thích ta!”

Nàng kéo chăn của hắn xuống: “Độc Cô Lam Tranh, chàng đừng làm mình làm mẩy nữa, mau đứng lên cho ta!

Lam Tranh lầm bà lầm bầm: “…… Ta thích nàng như vậy, nàng thích ta một chút thì chết sao……”

Vũ Lâu vừa tức vừa buồn cười, chẳng lẽ hắn không nhìn ra tâm tư của nàng hay sao, mà nhất định phải bắt nàng nói ra mới được.

“Lam Tranh, chàng đứng lên, ta nói cái này.”

Hắn nghe xong, vội ló đầu ra khỏi chăn, hai mắt tràn đầy hy vọng: “…… Nàng nói đi, ta nghe đây.”

Nàng cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền: “Ngoan, mau rời giường thôi, hôm nay nhất định quan viên ở Kim Lăng sẽ đến bái kiến chàng đó.”

Lam Tranh: “……”

Hắn lại kéo chăn trùm lên đầu, ồn ào: “Đừng để ý tới ta, để ta chết luôn đi.”

Nói tới nói lui, Lam Tranh có thể làm nũng với Vũ Lâu, nhưng cũng không thể chậm trễ đại sự, đành bực bội ngồi dậy.

Hắn để Vũ Lâu giúp thay xiêm y, rửa mặt xong, rồi ra dùng điểm tâm sáng.

Lam Tranh cắn đũa, nhìn một vòng các món trên bàn: “Không muốn ăn……”

Vũ Lâu lấy chiếc đũa ra khỏi miệng hắn: “Không được cắn, sao chàng nhiều tật xấu vậy.”

Hắn im lặng một chút, rồi dùng đũa chọc chọc vào ngực nàng: “Được rồi, ta muốn ăn cái này.”

“……” Vũ Lâu nói: “Lam Tranh, có phải dạo này ta đối xử với chàng tốt quá, nên chàng lại thèm bị đánh không?”

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vã truyền tới, đến cửa thì dừng lại, người kia hít thở một hơi rồi tức giận nói: “Bẩm điện hạ, bên tẩm lăng xảy ra chuyện.”

***

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.