Thái giám truyền chỉ vừa đi khuất, Lam Tranh giật thánh chỉ trong tay Vũ Lâu, mở ra đọc kỹ từng chữ một lần nữa, xác nhận là hắn không nghe lầm, liền giận dữ ném thánh chỉ vào người Vân Triệt: “Rốt cuộc là thế nào đây?”
Vân Triệt bị ném thánh chỉ vào người đành lui từng bước, trốn sau lưng Vũ Lâu, sợ hãi nói với Lam Tranh: “…… Thật sự xin lỗi, ca ca……”
Rốt cuộc hắn cũng có dáng vẻ của một đệ đệ, tiếc là lại ở tình huống thế này.
“Có phải ngươi giở trò quỷ gì không?” Lam Tranh nổi trận lôi đình, xắn tay áo định túm hắn qua đánh.
Vũ Lâu ngăn Lam Tranh lại: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng dùng bạo lực.” Rồi quay sang quát Vân Triệt: “Đệ nói mau đi, đừng giấu diếm nữa.”
Vân Triệt biết mình gây chuyện, nên không dám kiêu ngạo như vừa rồi nữa, vì sợ hãi, hắn trốn rất xa, Lam Tranh đi tới trước từng bước, hắn liền lùi về sau từng bước: “Không thể trách đệ được, lúc trước đệ không biết huynh và đệ có quan hệ này mà.”
“Ít nói những lời vô nghĩa đi, rốt cuộc là ngươi động tay động chân gì mà khiến Hoàng thượng đẩy ta đi xa thế này‼!”
“À……” Vân Triệt nói: “…… Thật ra, nói phức tạp thì cũng không phức tạp.”
***
Từ khi Tấn vương trúng độc phát bệnh, Hoàng thượng cứ nghĩ tới là tim đau như cắt. Ông yêu thích nhất đứa con trai này, còn trông cậy vào vây cánh của hắn sẽ ngày càng lớn mạnh, để thay ông chống lại thế lực nhà vợ. Ông dựa vào thế lực của Hoàng hậu để bước lên ngôi vị Hoàng đế, nên luôn bất an vì không thể động thủ diệt trừ gia tộc Vương thị, liền gửi gắm hy vọng vào Tấn vương.
Tuy Tấn vương cũng là người nhà họ Vương, nhưng quan hệ rất khắc nghiệt.
Giờ Tấn vương lại trúng độc, cơ thể vô cùng suy ngược, dù nhìn dưới góc độ là vua một nước hay là một người cha, thì cũng đều là nỗi đau đối với ông.
Tĩnh Thần đã sớm qua đời, thân thể Lam Tranh cũng không khỏe, giờ lại đến Tấn vương xảy ra chuyện, chẳng lẽ hoàng tử Độc Cô gia đều bị nguyền rủa hay sao?!
Hoàng thượng buồn bực đi hoa viên giải sầu, đang là tiết đầu xuân, khí trời se lạnh, trong lòng không có cảm giác ấm áp, nên cơ thể cũng lạnh lẽo hơn. Thái giám khoác thêm áo choàng cho ông, nhưng ông vẫn cảm thấy hơi lạnh chui vào trong long bào, làm ông như đông cứng lại.
Cảnh sắc trong hoa viên không tươi đẹp như mùa hè, trong mắt ông lúc này cũng là cả một khoảng trời tiêu điều, hoang vắng.
Đột nhiên, ông nhìn thấy hai bóng người phía trước, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra Vân Triệt, Hàn vương thế tử cháu mình và Hoàng tử Thanh Hà vương.
Lúc này, bọn thái giám dường như đã truyền chỉ xong, cả trong cung lẫn ngoài cung đều ồn ào náo nhiệt. Mỗi Hoàng tử qua mười ba tuổi đều bị Hoàng thượng sắp xếp đẩy đi xa. Thái tử Lam Tranh đi Kim Lăng trông coi việc tu sửa Lăng mộ của Thái hậu, Tấn vương Diệp Thành đi Giao Đông tu kiến điện thờ Thần Biển.
Mỗi người đều bị đánh năm mươi trượng, không ai được miễn.
Thánh chỉ vừa xuống, quân thần đều xôn xao, nhưng dù triều thần có khuyên can thế nào, Hoàng thượng vẫn kiên quyết giữ vững ý định của mình.
Các Hoàng tử không thể không rời kinh, Lam Tranh làm Thái tử, phải xuất phát đầu tiên. Lăng mộ ở Kim Lăng đã nhiều năm không được tu sửa, đây là công trình lớn, không biết đến năm nào tháng nào mới được quay về.
Lam Tranh ngồi trong xe ngựa, dựa vào vách xe, buồn bã, dằn vặt.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, người hầu bên cạnh báo lại: “Bẩm điện hạ, có một nữ tử cản đường phía trước.”
Lam Tranh đẩy rèm xe, thò người ra ngoài nhìn, chỉ thấy một dáng người xinh đẹp yểu điệu đứng trong cảnh xuân mờ ảo, không khung cảnh nào có thể che khuất đi vẻ đẹp của nàng.
Không biết có phải do ánh mặt trời quá chói mắt hay không, mà Lam Tranh bỗng thấy mắt cay xè, người kia cũng vừa được đưa tới trước mặt hắn.
“Sao mắt lại đỏ thế? Chàng làm sao vậy?” Lam Tranh đưa tay xoa mắt hắn.
Lam Tranh hừ một tiếng, tránh đầu ra: “Ta tưởng nàng đi Vân Nam cùng Vân Triệt, cả nhà đoàn tụ rồi chứ.”
Vũ Lâu cười: “Ta đã nói mãi mãi ở bên chàng, thì đương nhiên sẽ không rời bỏ chàng mà đi.”
Nói xong, thấy Lam Tranh càng cúi đầu thấp hơn, liền tiến lại gần nhìn: “…… Ôi, chẳng lẽ chàng cảm động phát khóc đấy à? Sao lại cúi đầu thấp thế?”
Lam Tranh không muốn để nàng thấy bộ dạng xấu hổ của mình: “Tránh ra, không được nhìn.”
“Được, vậy ta đi đây.”
Lam Tranh ôm lấy nàng từ phía sau: “Nàng đừng đi.”