Lam Tranh quấn quít lấy nàng không chịu buông: “Ta muốn nữ nhân khác, nàng không vui, ta muốn nàng, nàng cũng không vui, nàng nói xem, nàng muốn ta muốn ai đây?”
Vũ Lâu không nói gì.
Lam Tranh ôm nàng nằm xuống, ngậm môi dưới của nàng đùa nghịch: “Khó khăn lắm hôm nay ta mới chuồn được ra khỏi cung, không ngờ lại nhìn thấy nàng và Vân Triệt đang quyến rũ nhau……”
Vũ Lâu khinh bỉ nhìn hắn: “Sao chàng nhìn ai cũng thấy người ta có ý với ta thế, ta đâu có tốt như vậy.”
Lam Tranh ngẩn người, lại chui vào lòng nàng nói: “Có, có, sao lại không chứ, khắp thiên hạ này, chỉ có nàng là tốt nhất.” Tay bắt đầu xoa nắn bầu ngực trắng ngần mềm mại của nàng, Vũ Lâu nhéo tay hắn nói: “Ngoan ngoãn một chút cho ta!”
Lam Tranh đau, thổi mu bàn tay, ra vẻ đáng thương nói: “Chỉ nhớ thương, ham muốn một người mà cũng không được nữa, có Thái tử nào đáng thương như ta không? Năm đó, Tĩnh Thần ốm yếu như vậy mà còn có không ít thị thiếp.”
Vũ Lâu nói: “Chờ mọi chuyện qua đi, thời gian ở bên nhau còn rất dài, đâu cần vội vàng như vậy.”
Lam Tranh ôm chặt nàng vuốt ve: “Ta chỉ muốn chăm sóc, yêu thương nàng thật tốt thôi.”
Thấy nàng nghe xong câu này không giãy dụa nữa, hắn lại tiếp tục đưa móng vuốt sói lên xoa nắn trên người nàng. Người Vũ Lâu dần dần mềm nhũn, đón nhận hành động thân mật của hắn.
Lam Tranh ép chân nàng lên ngực, để nàng nhìn rõ hắn tiến vào cơ thể nàng. Sự kích thích về thị giác, khiến nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, lập tức bực bội muốn tìm thứ gì đó để đánh hắn.
Nhưng cảm giác tê dại ập đến khiến đầu óc nàng như mê như say, tay không còn sức lực nữa, bị Lam Tranh thu phục hoàn toàn.
Lam Tranh ngắm nhìn Vũ Lâu, càng nhìn càng thấy yêu, không kìm được lại ôm nàng vào lòng: “…… Nàng cũng không thể ở đây mãi được, chờ vài hôm nữa, ta lại đón nàng hồi cung.”
“Ta không muốn về, giờ đang tự do, không muốn bị quản thúc quá chặt như vậy.”
Lam Tranh nói: “Có phải càng tiện để gặp Tấn vương với Vân Triệt không hả?”
Vũ Lâu nhéo hắn: “Nếu ta muốn giúp Tấn vương, thì chàng chết lâu rồi. Đúng rồi, giờ hắn thế nào?”
“Không nói cho nàng biết.”
Lam Tranh chán nản: “Nàng cứ việc nói thẳng, cách thức quyến rũ dụ dỗ nàng của hắn và Tấn vương khác nhau đi.”
“Lam Tranh……” Vũ Lâu chợt nhớ những lời Vương Lân đã từng nói, nhưng vẫn không thể cho qua được: “Cha ta đã qua đời rồi, sao chàng còn mắng ông? Có phải ông lừa chàng, không nói thật với chàng toàn bộ sự việc không?”
Lam Tranh cười lạnh: “Nàng đúng là rất hiểu lão.”
“Ông giấu chàng điều gì?”
“Đừng hỏi nữa, để ta nghĩ lại, tức quá, không chừng sẽ đào cả tro cốt cha nàng lên mất!” Lam Tranh lạnh lùng nói.
Vũ Lâu sợ nhất là hắn tức giận, không dám hỏi lại nữa, chỉ lẳng lặng nằm yên cạnh hắn.
Lam Tranh thấy bộ dạng nàng như là cô dâu nhỏ chịu ấm ức, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, ôm nàng vào lòng, dùng chóp mũi vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng nói: “Vũ Lâu, ta không cố tình hung dữ với nàng, nàng đừng tức giận.” Lam Tranh nhìn dấu ấn trên ngực nàng, dùng ngón tay khẽ vuốt ve: “…… Thật sự xin lỗi, chờ ta giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc.”
“Lam……”
Đột nhiên có tiếng Phương Lâm truyền vào: “Vũ Lâu —— cô trông coi y quán giùm ta một chút, ta phải hồi phủ.”
“Có chuyện gì thế?”
Lúc này, chợt nghe giọng nói khác quát lên: “Nhị đệ, đệ còn lằng nhằng gì thế, mau lên! Cha không trụ được nữa rồi.”
Lam Tranh vừa nghe, vội ngồi dậy, nhặt quần áo đưa cho Vũ Lâu: “Mau lên, chúng ta cũng đi.”
“Hả?”
“Lãnh Tử Nhạc bị bỏng nghiêm trọng như vậy, nếu không hiểu y thuật, thì làm sao sống lâu thế được. Phương lão đầu lại là bằng hữu của cha nàng, ta đã nghi ngờ hỏi lão, thì biết được cha nàng còn làm một chuyện không bằng cầm thú khác nữa. Giờ Phương lão đầu lại sắp chết, chuyện này rất kỳ quái, chúng ta phải đi xem thế nào.”
Vũ Lâu vội mặc y phục cho hắn, đột nhiên Lam Tranh túm tay nàng nói: “…… Có lẽ ta biết Vân Triệt là ai.”