Nghề Vương Phi – Chương 218 Vân triệt – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 218 Vân triệt

Tình hình nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, giữa không trung, Vân Triệt vươn người túm được tay Vũ Lâu vừa rơi xuống vách đá.

Trọng lượng của hai người đều trông cậy vào mỏm đá nhô ra mà Vân Triệt đang bám vào kia.

Tảng đá đó bị phơi ngoài tuyết ngày này qua tháng khác, bây giờ còn lạnh hơn cả băng, khiến Vân Triệt cảm nhận được sâu sắc cái lạnh buốt đến tận xương tủy.

Vũ Lâu nhìn thấy hắn khổ sở gắng gượng, không khỏi toát mồ hôi lạnh, vực sâu vạn trượng dưới kia lại càng khiến nàng hoa mắt.

“Cố chịu một chút!” Vân Triệt cắn răng nói: “Nhất định ta sẽ cứu tỷ lên!”

Hắn cố gắng leo lên trên, nhưng một tay không thể dùng được nhiều lực. Bỗng Vũ Lâu cảm thấy dưới chân có một khối nham thạch nhô ra, vội vàng đạp lên: “Dưới chân ta có điểm tựa rồi, đệ thử lại đi!”

Không có Vũ Lâu làm vướng bận, Vân Triệt dùng lực nhanh chóng thoát khỏi vách đá, sau đó nhanh tay kéo Vũ Lâu lên.

Vũ Lâu quỳ trên đất, thở hổn hển, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, ta cứ tưởng phải chết ở đây rồi.”

“Ta sẽ không để tỷ tỷ chết ở đây.”

Vũ Lâu cảm thấy lời này rất lạ, nhưng không để nàng kịp nghĩ nhiều, hắn đã đưa tay ra trước mặt nàng: “Cho tỷ này.”

Đúng là một cây thiên táng thảo màu đen.

Vũ Lâu cẩn thận cầm cây cỏ đó: “Tốt quá, thật không dám tin là ta thật sự có thể tìm được nó.”

Vân Triệt vui mừng cười nói: “Tìm được nó rồi, vậy là thương thế của tỷ có thể chữa được rồi.”

Vũ Lâu cảm thấy rất tội lỗi khi lừa gạt Vân Triệt: “…… Cái này…… Thật ra……”

Vân Triệt mở to cặp mắt trong trẻo: “Tỷ tỷ định nói gì?”

Mỗi lần nhìn hắn, nàng lại nhớ đến Tô Tiêu đã mất, vì thế nàng không dám nhìn nhiều, đành cúi đầu nói: “Cảm ơn đệ.”
Vân Triệt nghe xong, cười ha hả nói: “Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ ở bên cạnh người thân yêu nhất mà.”

Hắn đỡ Quan Minh dậy: “Sao mẫu thân đại nhân lại chỉ phái một mình ngươi đến?”

Quan Minh ấm ức nói: “Vì tiểu nhân bị tụt lại phía sau, những người khác đã vào kinh thành từ sáng nay rồi.”

Vân Triệt thở dài: “Ngươi đúng là ngốc mà, ngốc đến mức ta còn không nỡ chửi nữa. Thế này đi, giờ cửa thành cũng đóng rồi, phía trước có một ngôi miếu đổ nát, chúng ta vào đó trú tạm một đêm, ngươi đi kiếm ít củi, gỗ, rồi vào đó tìm chúng ta.”

Chờ Quan Minh đi tìm củi, Vân Triệt và Vũ Lâu đi tới ngôi miếu đổ trú tạm. Vũ Lâu cảm thấy điều kiện ở đây quá tệ, nhưng Vân Triệt lại cảm thấy rất thú vị: “Đây là lần đầu tiên ta qua đêm ở nơi hoang vắng thế này. Đúng rồi, có phải trong thoại bản (tiểu thuyết xưa), thì nữ quỷ hay xuất hiện ở những nơi thế này không? Tỷ tỷ, tỷ nói xem, đêm nay liệu chúng ta có gặp được các nàng không?”

Vũ Lâu cười: “Không phải đệ vừa mới sợ quỷ hả, sao giờ còn muốn gặp người ta.”

Vân Triệt bĩu môi thấp giọng than thở: “Có tỷ và Quan Minh ở đây rồi, ta sẽ không sợ.”

Đương nhiên là làm gì có quỷ.

Vân Triệt buồn ngủ, sau khi nhóm lửa lên, trong ngôi miếu hoang cũng ấm dần, hắn dựa vào vai Vũ Lâu, nhắm mắt ngủ.

Hắn dựa vào nàng như thế, không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nên Vũ Lâu quay sang ngoắc Quan Minh, ý bảo hắn thay mình đưa vai cho Thế tử dựa. Nhưng Quan Minh chỉ chỉ bả vai mình, ý nói trên vai bị thương, rất đau nên không thay nàng được. Vũ Lâu không có cách nào khác, đành phải để Vân Triệt dựa vào ngủ.

Mí mắt nàng cũng càng ngày càng nặng, rốt cuộc, nàng mê man thiếp đi.

Ngủ đến nửa đêm, nàng giật mình tỉnh dậy, thấy chiếc túi đựng thảo dược của mình đang cháy bừng bừng.

Nàng vừa động, Vân Triệt cũng tỉnh theo.

“Thảo dược —-”

Vân Triệt kêu lên, vươn tay ra dập lửa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.