Thái tử đương nhiên không muốn buông tha cho cơ hội tốt để diệt trừ Huệ vương này, nói: “Ta giết chết mẹ hắn, lại cho người đánh hắn bị thương, khi tỉnh lại chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chi bằng thừa dịp này giải quyết hắn luôn đi.”
Tấn vương cúi người sờ nhịp đập trên cổ Huệ vương: “Tứ ca nói cũng có lý. Nếu để hắn tỉnh lại, nhất định sẽ báo thù. Nhưng hắn là Hoàng tử, trên người mà xuất hiện vết thương do đao kiếm, thì khi điều tra ra sẽ càng phiền toái.” Hắn nhìn ta: “Tần đại nhân, có chủ ý gì không?”
Hắn muốn kéo ta xuống nước, để ta trở thành đồng bọn của hắn.
Thái tử nhìn thấy sự khó xử của ta, cười nói: “Sao thế, ngươi còn muốn thoát khỏi liên can sao? Khi ngươi và mẫu hậu bày mưu tính kế việc này, thì nhất định đã phải gánh vác hậu quả rồi.”
“Ta……”
Lúc này, Huệ vương như sắp tỉnh lại, trong cổ họng khẽ phát ra những âm thanh ậm ừ.
Mọi người bất giác trở nên lo lắng, nhất là ta, trong lúc sợ hãi, ta bỗng nảy ra một ý: “Hay là đặt Huệ vương lên lưng ngựa, để ngựa chở hắn chạy đi, trên đường, nếu có ngã ngựa, thì cũng mười phần chết một phần sống, dữ nhiều lành ít. Sẽ không ai nghĩ là Huệ vương bị người ta hại, còn có thể che đi vết thương trên đầu hắn.”
Thái tử và Tấn vương liếc nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương một đáp án xác định.
“Cứ làm vậy đi.” Thái tử nói, gọi hộ vệ rồi phân phó: “Ném Huệ vương lên ngựa, để hắn tự sinh tự diệt đi.”
Hộ vệ lĩnh mệnh, kéo Huệ vương xuống, ta bỗng nhìn thấy Huệ vương hơi mở mắt nhìn về phía ta. Ta đột nhiên hiểu ra, ta lại làm chuyện sai lầm rồi, ta đã hại Tử Nhạc, sao còn có thể hại con của nàng nữa? Ta không tự chủ được, vội đuổi theo muốn ngăn tên hộ vệ kia lại.
“Hả? Tần đại nhân, ngươi nghĩ cho cẩn thận đi, ngươi đứng ở bên nào?” Tấn vương ngăn ta lại, bình tĩnh nói.
“Ta……”
Dù ta có đuổi theo, cũng không cứu được tính mạng của Huệ vương, thật sự xin lỗi, ta quá nhỏ bé, không làm được gì cả, ta trơ mắt, bất lực nhìn con trai của Tử Nhạc bị đưa đi, đối mặt với nguy cơ ngã ngựa chết.
Người đó, đúng là Huệ vương.
“Ta không chơi.” Thái tử lạnh lùng nói.
Nhưng Huệ vương vẫn đi về phía chúng ta, đột nhiên, người hắn lảo đảo, ngã xuống đất, rồi dụi dụi mắt khóc ầm lên, gã thái giám bên cạnh vội chạy tới dỗ dành hắn. Vương Lân cũng vội chạy đến dỗ hắn nín khóc.
“Cái này……” Ta kinh ngạc: “Huệ vương điện hạ làm sao thế?”
Thái tử chỉ vào đầu mình, cười lạnh: “Hình như không chỉ hỏng đầu, mà cả mắt và tai đều có vấn đề, thành một phế vật rồi. Không biết có phải hắn giả vờ không, nhưng dù là giả vờ thì cũng rất thú vị. Ta muốn xem hắn có thể diễn kịch bao lâu……”
Chẳng lẽ Huệ vương thật sự trở nên ngốc nghếch?!
Lúc này, Huệ vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong suốt như trẻ con.
Nếu đúng là hắn giả vờ, thì ít nhiều gì trong mắt cũng phải giấu sự thù hận.
“Lam Tranh! Được rồi, đừng khóc nữa, Ngũ ca đưa đệ đi chơi!” Lương vương đi tới, hắn đau lòng đỡ Huệ vương dậy nói: “Đi, đi với Ngũ ca.”
“Nhưng mà……” Vương Lân lo lắng, muốn nói lại thôi.
Huệ vương sụt sịt nói: “Ngũ ca, ở đó có gì vui không?!”
“Có con gái.”